Khi trông thấy những đao phủ thủ của cái tự xưng là Nhà Nước Hồi giáo (Islamic State) bịt mặt hành quyết những con tin vô tội, và cảnh bọn chúng hò reo dưới lá cờ đen của quỷ, tôi biết rằng ngày ấy sẽ tới.
Ngày mà không chỉ một vài con tin mặc áo màu lửa bị chặt đầu, bị thiêu sống hay bị xe tăng cán qua, nhưng có thể là hàng trăm, hàng ngàn.
Ngày mà không riêng gì ở sa mạc Syria nắng cháy, ở Iraq đổ nát, nhưng có thể ở mọi nơi mọi lúc trên khắp trái đất...
Ngày mà sự yên bình, sự ngây thơ và cả sự lãng mạn bị xé toạc, bị giẫm đạp.
Ngày mà cả thế giới sững sờ, kinh hãi.
Ngày ấy đã tới. Đúng vào ngày thứ sáu 13, tháng 11, những con quỷ IS tự xưng đã xả súng vào một nhà hàng, một rạp hát và cả sân vận động (nếu không bị ngăn chặn từ ngoài cổng). Hơn 100 người chết và gấp ba số người ấy bị thương.
Máu đã đổ giữa trái tim hào hiệp và tự do của nước Pháp. Máu tưởng chừng bắn vọt lên đỉnh tháp Eiffel và nhuộm đỏ cả Khải Hoàn môn.
Cả thế giời bàng hoàng, thương tiếc. Hàng triệu ngọn nến được thắp lên trong đêm. Hàng triệu đoá hoa ngậm ngùi tưởng niệm.
Không nghi ngờ gì nữa, IS rất tàn bạo, rất man rợ.
***
Nhưng Cộng Sản cũng đâu có thua kém, nếu không muốn nói còn tàn bạo hơn, độc ác hơn, vì họ đã tàn sát những người vô tội, mà những người ấy chính là những người cùng một màu da, cùng một tiếng nói, những người anh em cùng một mẹ.
Hãy nhớ lại những đêm dài 70 năm trước đây. Biết bao người bị đập đầu bằng cán cuốc, bị chém bằng mã tấu hay bị nhét vào bao bố thả xuống sông gọi là cho mò tôm...
Hãy nhớ lại những đêm đấu tố, địa chủ bị bắt quỳ trên ổ kiến lửa, bị nhiếc mắng, bị đánh đập cho đến chết.
Hãy nhớ lại tết Mậu Thân với hàng ngàn người bị dẫn đi trong đêm tối, rồi chết chùm trong Bãi Dâu khi tay và chân vẫn còn bị trói.
Hãy nhớ lại những xác người trên đại lộ kinh hoàng khi cả vạn người di tản bị Cộng Sản bắn đuổi theo.
Hãy nhớ lại những học sinh tiểu học ở Cai Lậy bị pháo kích ngay trong giờ học.
Hãy nhớ lại những con thuyền tị nạn rách nát trên biển đầy bão tố và hải tặc.
Hãy nhớ, để thấy rằng khi con người bị đầu độc, bị quỷ ám bởi những tà thuyết, thì thế giới sẽ chìm đắm trong sợ hãi, trong ngu dốt.
Và nước Việt của tôi chìm sâu tận đáy. Mãi đến thế kỷ 21, vẫn còn có những kẻ tự hào về cái gọi là chiến công oanh liệt, vẫn có những kẻ cầm bút tê mê nhớ lại cái phút giây ngồi xe Honda để trái lựu đạn đã tháo chốt trên mu bàn chân rồi hất vào đám đông trước khi vụt chạy. Sau đó tếch vào một quán bên đường gọi la-de để uống mừng.
Trái tim hoa lệ của nước Pháp đang nhỏ máu. Và cả thế giới đang tỉnh thức. Những người đã chết dù sao cũng được tiếc thương, chắc chắn là không một ai không xót xa, ngoại trừ những con quỷ đen bịt mặt.
Nước Mỹ, nước Anh, nước Pháp rồi những nước khác sẽ phải đối đầu với cái bóng ma IS tự xưng. Sẽ còn nhiều Paris đổ máu. Sẽ có những siêu thị, rạp hát, sân vận động nổ tung. Những con người tươi tắn, thanh lịch, no đủ ở các nước mà trình độ văn minh đã vươn lên tận đỉnh, những trí thức, nghệ sĩ thường tả khuynh như mốt thời thượng sẽ cảm nhận được thế nào là nỗi kinh hoàng khi nghe những tiếng nổ xé tai, khi thấy máu đổ, thịt nát, xương tan... sẽ hiểu thế nào là nỗi đau khi mất người thân và cũng có thể mất một phần của chính thân thể mình. Cũng tại Paris, những ai đã từng cầm cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam để ủng hộ cho những kẻ giết chính đồng bào mình, sẽ hiểu thế nào là sự mù quáng.
Và sẽ hiểu rằng bất cứ tổ chức nào, chế độ nào tự xưng thì cũng đều là sản phẩm của những tên giết người. Đã giết người mà còn tự hào nữa thì quả thực không còn gì để nói.
Hãy nhớ lấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét