khktmd 2015
Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2021
Làm Đĩ - Tác giả Tăng Bùi
Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2021
Khi Bài Hát Trở Về - Tác giả Trần Trung Đạo
Trí Thức Miền Nam Sau 1975 - Tác giả Nguyễn Lương Thịnh
Một Thế Hệ Bị Vỡ Mộng - Tác giả Vinh Râu
Doxtoevxki( Dos) là nhà văn Nga mà tôi hâm mộ, tác giả của câu nói bất hủ:" Cái đẹp cứu chuộc thế giới". Ông có viết tiểu thuyết “ Lũ người quỷ ám”, mô tả cực hay một thế hệ trí thức trẻ tuổi của Nga loay hoay định hướng con đường ý thức của họ.
Từ lâu, tôi âm mưu bắt chước ông, hăm he viết câu chuyện văn chương về một thế hệ trí thức trẻ tuổi ở các đô thị miền Nam Việt Nam trước 1975, bỏ học đường để tràn xuống đường đấu tranh chống Mỹ rồi đi theo những người cộng sản. Thế hệ đó lớn hơn tôi từ 5 tuổi đến một con giáp. Tiếc rằng, phần vì lười biếng, phần vì tôi là nhà báo, chưa có thói quen làm nhà văn nên đến giờ này, âm mưu vẫn chỉ là âm mưu mà thôi, hihi.
Qua những mối quan hệ làm báo, tôi tiếp xúc rất nhiều người thuộc thế hệ đó. Từ ý thức chống ngoại bang( Mỹ), họ vô rừng theo Việt cộng hoặc nằm vùng cho Việt cộng ở nhiều vai trò. Sau 30-4-1975, họ được hưởng khá nhiều đặc ân, những đặc ân mà chế độ mới dành cho người cùng phe, có công trong công cuộc chống Mỹ và đánh sập chế độ Sài gòn.
Thế nhưng có một thực tế là, dù chu cấp đặc ân nhưng các lãnh đạo cộng sản chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng vào thế hệ này, có lẽ vì họ là trí thức do chế độ Sài gòn đào tạo( mà người nổi danh nhất và nhiều công trạng nhất trong giới trí thức ấy là Phạm Xuân Ẩn, sau 1975 được phong đến chức tướng nhưng cũng chẳng được chế độ mới tin tưởng bao nhiêu).
Một người trong số đó mà tôi gặp đầu tiên là thủ lĩnh sinh viên- chủ tịch Tổng hội sinh viên Sài gòn Huỳnh Tấn Mẫm- một kẻ chống chế độ VNCH và trở thành cục cưng của chế độ mới CHXHCN sau 1975. Tôi quen anh lúc anh đang làm tổng biên tập báo Thanh Niên còn tôi đang là sinh viên năm thứ 4, được anh mời tới tòa soạn ở đường Cống Quỳnh, rủ rê về làm báo cùng anh sau khi ra trường. Tiếc rằng tôi chưa bao giờ có vinh hạnh cùng anh trở thành đồng nghiệp. Khi anh bị bắn bay khỏi chức TBT báo TN để về hội Chữ thập đỏ, anh đề nghị tôi cùng vài người bạn của tôi, cùng anh sáng lập tờ báo Nhân Đạo của Hội. Rất tiếc, dự án này cũng ko thành, rồi anh em tạm thời chia tay.
Ấn tượng của tôi về anh Mẫm, là con người này hiền quá, chân thật quá. Tôi tự hỏi, với tính cách như thế, ko hiểu sao anh có thể trở thành một người làm chính trị và tham gia những cuộc đấu đá trong thế giới đó? Anh giống như một chàng trí thức trẻ đẹp trai bị chính trị lợi dụng trong một số tác phẩm tiểu thuyết. Anh dường như ko hòa hợp được với guồng máy của những người cộng sản vì công danh của anh sau 1975 khá lận đận. Sau này, anh là một trong số những" thủ lĩnh" xuống đường, nhưng ko phải để chống Mỹ mà chống Tàu cộng. Những cuộc xuống đường này bị nhà cầm quyền cấm đoán và ngăn cản. Rồi lại thấy anh có tên trong những bản kiến nghị tập thể nhạy cảm gởi cho chế độ, vân vân.
Ngôn ngữ chính trị ở Việt Nam gọi hiện tượng này là đổi màu.
Một người đổi màu khác là anh Lê Hiếu Đằng. Tôi gặp anh thường xuyên và hay lấy tin từ anh khi anh còn làm phó chủ tịch thường trực MTTQ, kiêm trưởng ban văn hóa xã hội của Hội đồng nhân dân thành phố. Anh Đằng người Quảng, cũng thật thà như anh Mẫm nhưng tính cách bộc trực và dữ dội hơn anh Mẫm với những góp ý khá mạnh bạo cho lãnh đạo địa phương khi giữ những chức vụ trên. Anh thuộc loại phó chủ tịch suốt đời vì ko ai cho anh làm chủ tịch. Sau 1975, anh từng là giảng viên về Chủ nghĩa xã hội khoa học tại trường đảng Nguyễn Văn Cừ. Thế nhưng, từ một cán bộ gộc trong bộ máy chính quyền thành phố, anh dần chuyển hướng thành một người” đấu tranh cho dân chủ”. Năm 2013, người đảng viên cộng sản có 45 tuổi đảng này tuyên bố bỏ đảng. Sau khi anh mất đi, một số” người dân chủ” đã lấy tên anh đặt cho CLB của họ.
Tôi còn quen biết nhiều người khác nữa trong thế hệ đó. Có người vẫn trung thành làm việc cho đảng và nhà nước với chức vụ khá cao cho đến tuổi về hưu, có người chán nản bỏ việc bỏ đảng nữa chừng để ra ngoài mưu sinh. Có người là con gia đình Việt cộng nòi, bản thân làm Việt cộng con khi còn nhỏ tuổi; có người trước 1975 sống chết cho sự nghiệp chống Mỹ của những người cộng sản. Thời đó, họ đấu tranh đến cùng, ko sợ tù đày và sẵn sàng hy sinh cho” sự nghiệp cách mạng”. Ngay trong giới làm báo đồng nghiệp tôi, cũng đầy người của thế hệ ấy.
Thế mà bây giờ, nhiều người trong số họ nằm trong hàng ngũ của” những người dân chủ”. Nhiều người khác thì ko. Nhưng đa số họ đều gặm nhấm nỗi đau vỡ mộng trong lúc nhớ về tuổi thanh xuân khi đã về già. Mỗi khi có dịp gặp họ, bàn về thời sự nước nhà, tôi thường gặp ở họ thái độ chung là buồn phiền, nản lòng và không ngại ngần phê phán hiện tình đất nước. Ko ít người trong số họ bày tỏ trên mạng xã hội sự bất bình của mình với nhà cầm quyền trong một số vấn đề cụ thể.
Tôi muốn biết vì sao như thế thì những người anh em ấy bảo rằng họ là một thế hệ bị vỡ mộng. Vỡ mộng bởi những gì diễn ra trên đất nước sau khi những người cộng sản chiến thắng cuộc chiến tranh ko như ý muốn của họ. Chế độ Sài Gòn đã sụp đổ theo ý họ nhưng họ không bao giờ tưởng tượng được rằng, sau khi hòa bình thống nhất là một miền Nam xác xơ vì các chính sách tàn nhẫn lùa binh lính chế độ cũ vào trại cải tạo, xua dân đô thị miền Nam bỏ phố lên rừng làm kinh tế mới, đánh đập tư sản, ngăn sông cấm chợ, vân vân… Hậu quả là cả triệu người miền Nam phải xuống thuyền vượt biên lưu lạc khắp thế giới. Sau đó là 2 cuộc chiến đẩm máu với Miên và Tàu, đất nước trì trệ hàng thập niên...
Những người khắt khe cho rằng, thế hệ đó cũng chịu một phần lỗi lầm vì tiếp tay đưa đến thực trạng xã hội của ngày hôm nay. Đôi khi, đó cũng là bộc bạch chân thật của những người biết phản tỉnh.
Tôi hỏi, nếu như cho các anh làm lại từ thời sinh viên thì như thế nào?
Trả lời:” Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách. Nếu được làm lại, bọn tôi cũng sẽ y vậy”, haha.
-Tại sao?
-Tại hành động ngày đó của bọn tôi xuất phát từ lòng yêu nước cùng với lý tưởng độc lập tự do và thống nhất đất nước. Lý tưởng này trùng với ngọn cờ của những người cộng sản.
-Thế giờ thì sao?
-Thì gặm nhắm sự lừa dối chứ sao!
Đặc tính của tuổi trẻ là nông nổi. Có tinh thần yêu nước, có lý tưởng nhưng tránh sao khỏi nông nổi. Đã nông nổi thì tránh sao khỏi bị lầm lẫn, lừa dối. Cả dân tộc còn đi theo những lời nói dối thì huống gì một thế hệ!
Mà khi còn trẻ có ai biết mình nông nổi đâu. Họ chỉ thấy được sai lầm, nếu có, sau một quá trình dài trải nghiệm cùng diễn tiến của thực tại đất nước. Mà có khi đó cũng chẳng phải là sai lầm, khi sự tiếp diễn của lịch sử Việt Nam được đặt để như một thứ định mệnh quái quỷ đã ám vào dân tộc của chúng ta.
Người Mỹ gốc Á là nạn nhân của ‘khủng bố da trắng’ — hay giới truyền thông? - Source Law Officer in Editorial
Ngay cả trước khi xảy ra vụ xả súng tại tiệm mát-xa bi thảm bên ngoài Atlanta, giới truyền thông đã cho rằng những người theo chủ nghĩa thượng tôn da trắng là kẻ thù số một của người Mỹ gốc Á và mặc dù nghi phạm giải thích rằng động cơ của anh ta là loại bỏ sự cám dỗ tình dục — và chủng tộc không phải là một yếu tố — Các câu chuyện của các phương tiện truyền thông tin tức dường như đang tiếp diễn với sự cuồng nhiệt thậm chí còn thiếu hiểu biết. Trên thực tế, có vẻ như thông báo từ các nhà điều tra về động cơ thực sự chỉ khiến giới truyền thông tức giận. Và sau khi tấn công người phát ngôn của Sở cảnh sát trưởng hạt Cherokee, họ tiếp tục đưa ra các tiêu đề và diễn giải sai một cách không thể giải thích được để đảm bảo ý tưởng về “những người theo chủ nghĩa thượng tôn da trắng” đã được ghi vào tâm trí của công chúng đọc tin tức ở Mỹ. Ví dụ: tiêu đề của bài báo “quan điểm” này nói về sự cố chấp và đạo đức giả nếu không có gì khác: Black Lives Matter thậm chí còn nhảy vào băng đảng tối cao của người da trắng khi họ kêu gọi xóa bỏ quyền tối cao của người da trắng vì các cuộc tấn công vào người châu Á. Chỉ có một vấn đề nhỏ với tất cả những lời hùng biện này… Đó là một lời nói dối. Rắc rối hơn nữa, không khó để tìm ra ai đang là nạn nhân của người châu Á ở Hoa Kỳ. Trong khi Bộ Tư pháp giấu kín một cách kỳ lạ về nhân khẩu học chủng tộc của các nghi phạm trong các tội ác thù hận, thì dữ liệu Tội phạm Quốc gia và Nạn nhân lại tiết lộ một câu chuyện khác nhiều. Và sự thật khác xa với những điều vô lý vô lý được quay trên bản tin hàng đêm và được chia sẻ trên phương tiện truyền thông xã hội.
Dữ liệu tội phạm bạo lực từ năm 2018, dữ liệu mới nhất có sẵn trực tiếp, cho thấy 182.230 báo cáo về việc người châu Á trở thành nạn nhân của tội phạm bạo lực. Dữ liệu cho thấy một quan điểm khá khác biệt về mối quan hệ giữa nạn nhân và người phạm tội dựa trên chủng tộc / dân tộc: 28% - Nạn nhân châu Á, người da đen phạm tội 24% - Nạn nhân châu Á, người da trắng phạm tội 24% - Nạn nhân châu Á, tội phạm châu Á Thật vậy, năm 2018, 28% người phạm tội liên quan đến tội phạm bạo lực chống lại người châu Á là người da đen. Và xem xét rằng người da đen chỉ chiếm 13% dân số, họ không chỉ là nạn nhân của người châu Á với tỷ lệ cao hơn - mà còn là tỷ lệ cao hơn bình thường khi xét đến tình trạng thiểu số của họ ở Mỹ (nếu chúng ta theo lý luận vô lý của The Washington Post và các phương tiện truyền thông). Trong khi đó, các phương tiện truyền thông đang tung ra những lời dối trá về “quyền tối cao của người da trắng” —có lẽ tất cả những gì “tính liên đới” hơi quá đà và quá phức tạp để họ giải thích. Ngoài việc nói sự thật, chẳng hạn như "hầu hết người châu Á là nạn nhân của người da đen" hầu như không phù hợp với bất kỳ câu chuyện phổ biến nào hiện nay. Trừ khi bạn bị tẩy não bởi các phương tiện truyền thông chính thống và các nhà hoạt động “tỉnh táo”, các chuyên gia thực thi pháp luật có thể ít quan tâm hơn đến việc tranh luận về chủng tộc / sắc tộc; chúng tôi muốn đưa mọi người là nạn nhân của bất kỳ ai ra trước công lý. Tuy nhiên, các phương tiện truyền thông dường như bị ám ảnh bởi tội phạm lừa đảo chủng tộc - và phân chia nước Mỹ theo chủng tộc - đến nỗi họ rõ ràng là bỏ qua các sự kiện và số liệu chỉ để giữ cho vẻ quan trọng nào đó. Hơn nữa, các phương tiện truyền thông cũng không biết gì về việc “thiểu số” thực hiện tội ác căm thù chống lại các nhóm thiểu số khác, trong nỗi ám ảnh của họ với những lời dối trá về “quyền tối cao của người da trắng”. Tuy nhiên, nhiều bài đăng trên mạng xã hội mới nhất từ Lực lượng Đặc nhiệm Tội phạm Ghét Châu Á của NYPD chỉ ra những kẻ tình nghi hầu như không giống những người theo chủ nghĩa tối cao da trắng điển hình. Bên cạnh điều hiển nhiên, các phương tiện truyền thông cũng đang nhìn ra một số khía cạnh đáng kể hơn của tội ác chống lại người châu Á. Ví dụ, trong một bài báo được xuất bản hơn một thập kỷ trước, có tiêu đề “Sự phẫn nộ ở trung tâm của nhịp đập chủng tộc,” Thomas Sowell có thể đã nói điều đó hay nhất: “Sự phẫn nộ và thù địch đối với những người có thành tích cao hơn là một trong những thất bại phổ biến nhất của con người. Sự phẫn uất về thành tích còn nguy hiểm hơn sự ghen tị với sự giàu có ”. Theo Sowell, sự căm thù của người da đen đối với người châu Á không có vẻ gì là đáng ngạc nhiên:
“Tại sao đáng ngạc nhiên là sự thù địch tương tự lại chống lại người Mỹ gốc Á, những người thường đạt thành tích học tập hơn người da trắng?” Và lý do, chỉ ra Sowell, trở lại ngay với các phương tiện truyền thông. “Nhiều nhà giáo dục của chúng tôi, giới trí thức và phương tiện truyền thông của chúng tôi - chưa kể đến các chính trị gia của chúng tôi - thúc đẩy thái độ rằng thành tích của người khác là sự bất bình, thay vì ví dụ.” Tội ác là tội ác. Và tất cả mọi người, không phân biệt chủng tộc, sắc tộc hay tôn giáo, xứng đáng được sống trong một xã hội tự do mà không có nguy cơ trở thành nạn nhân của bọn tội phạm. Đó là một câu chuyện mà mọi người Mỹ nên có thể vượt qua. Tuy nhiên, chúng ta chỉ có thể tự hỏi tại sao phương tiện truyền thông không kể câu chuyện này. Và vì mọi người đều đòi hỏi trách nhiệm giải trình, chúng ta cũng phải yêu cầu trách nhiệm giải trình từ các chính trị gia và giới truyền thông — đặc biệt là khi họ phớt lờ sự thật, quay cuồng dối trá và do đó gây nguy hiểm cho mọi người, bất kể họ thuộc chủng tộc, tôn giáo hay bất cứ điều gì. Các nhân viên thực thi pháp luật — chính những người liều mạng để bảo vệ người khác — và những người ủng hộ họ phải yêu cầu trách nhiệm giải trình từ những người yêu cầu trách nhiệm giải trình, nhưng không làm gì khác ngoài việc tạo ra sự chia rẽ, gây sợ hãi và gây nguy hiểm cho người khác bằng sự dối trá và thiếu hiểu biết của họ.
Thứ Năm, 25 tháng 3, 2021
Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương: Những Thi Sĩ Không..Nha`- Tác giả Tô Kiều Ngân
Có Cần Cái Thìa? - Tác giả Lê Thiệp
Cái thìa, cái cùi dìa thoát thai từ chữ Tây cuillère. Tiếng miền Nam là cái muỗng. Muỗng có thể phát sinh từ môi, tiếng Bắc, chỉ đồ múc canh lớn. Đi tầm nguyên chữ nghĩa là công việc của các nhà ngữ học. Câu hỏi đặt ra ở đây rất giản dị: “Trước khi người Pháp đến Việt Nam chúng ta ăn uống có dùng muỗng không? Ăn phở có cần muỗng không?” Cháo húp quanh, công nợ trả dần. Nâng tô cháo hành nóng lên húp, mỗi lần húp một hớp, xoay cái bát húp hớp khác, cháo nóng làm tỉnh cả người. Nếu lại đang ngúng nguẩy, mồ hôi toát ra, thoắt một cái bệnh tật biến đi đâu mất.