khktmd 2015
Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2021
Trường Trung học Trang Trí Mỹ Thuật Gia Định- Tác giả Vinh Nguyễn
Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2021
Với Người Miền Nam, Bông Vạn Thọ Sáng Sắc Thần Mặt Trời - Tác giả Trần Tiến Dũng
Việt Nam vào Tết Tân Sửu: Được mùa cờ thua mùa hoa - Tác giả Nguyễn Văn
Đã nhiều năm nay những hội buôn cờ phất lớn. Tết này họ lại “vào cầu” liên tiếp, cờ mừng Đại hội Đảng, cờ mừng sinh nhật Đảng, rồi cờ lại mừng Đảng mừng xuân.
Nhiều vô kể. Nghèo cũng mỗi số nhà một cái. Nhiều nơi, mỗi cột điện bốn cái, hai búa hai liềm phấp phới với hai sao. Không có cờ bất thành Tết.
Một nền văn hóa mặt tiền chi chít cờ đã thành hình. Sau này, khi hồi tưởng về cái Tết truyền thống, con trẻ sẽ có nhiều phần khác với người già. Pháo hết lâu rồi, lá dong không bán ở chợ, cây nêu chỉ còn trong bảo tàng. Cờ đích thị là truyền thống ngự trên mặt tiền.
Truyền thống đã được thay thế, nhưng dường như không ai coi đó là bất thường. Cắm cờ trở nên tất yếu. Vắng nó người ta sẽ thấy thiếu, thậm chí trống trải. Giống với loa phường, khi bị phản đối, nhiều người trẻ đã cho rằng loa phường là “một nét văn hóa”, “đi xa là nhớ”, là “hết sức thân thương”…
Những người chủ trương treo cờ có thể cho rằng, thiếu cách mạng truyền thống dân tộc không có giá trị, hoặc cách mạng mới quan trọng, cần được đề cao. Dù lý do gì, lối nghĩ này khó trở thành hiện thực. Thay thế những giá trị ngàn đời đòi hỏi sự chính đáng cần có. Dân không ai mua cờ chơi Tết.
Lá cờ và những bó hoa
Chính quyền treo cờ mặt phố, dân chỉ chăm lo trong nhà mình còn ngầm ẩn những thái độ bằng mặt không bằng lòng. Nhưng rộng hơn có thể nó còn phản ánh sự thờ ơ và văn hóa chính trị còn thấp của đa số người dân. Nhiều người, trong đó có cả trí thức, chỉ một lòng giữ vững nồi cơm.
Có lẽ không có chính quyền nào tiêu tốn nhiều tiền cờ và khẩu hiệu bằng chính quyền nước ta. Lúc cần, họ còn phát hàng loạt cho ngư dân như là một vũ khí bảo vệ biển đảo. Cũng không người dân nước nào như dân nước ta. Nhà nước tiêu tiền dân mà họ không có ý kiến gì, không biết chi việc gì, chi bao nhiêu.
Nếu mỗi số nhà trung bình có 5 hộ, mỗi hộ có 4 nhân khẩu, tức 20 người treo một lá cờ, thì 100 triệu dân cần 5 triệu lá. Mỗi năm thay 1 lần, mỗi lá 30 ngàn đồng, thì riêng tiền cờ* của nước Việt hằng năm khoảng 150 tỷ. Chục năm là cả ngàn tỷ tiền cờ, chưa tính tiền khẩu hiệu.
Đã có ai đặt câu hỏi, “Chi phí khổng lồ như thế, treo cờ mang đến cho người nghèo những lợi ích gì?” Đã có ai nêu, “Cắm cờ khắp nơi có giúp nước Việt trở thành cường quốc không?” Có ai trả lời được câu hỏi, “Với chi phí lớn như thế, cờ cách mạng ảnh hưởng đến truyền thống dân tộc ra sao?” ư
Tết Covid này rất khó, thêm một lần nông dân trồng hoa mất mùa. Giá hoa xuống mạnh. Cờ không ngăn được những dòng nước mắt của họ. Nhưng cờ giúp đám con buôn thắng lớn, hàng hóa ít mẫu mã lại không thiu thối. Đã thế, khách hàng mua số lượng rất cao và đặc biệt hào phóng tiêu tiền của người khác.
Thực tiễn nêu trên và cách sử dụng ngân sách của nhà nước cần được chú ý. Tôi nghĩ các nhà báo Việt Nam hãy bỏ chút thời gian hỏi những người bán hoa, những người nông dân cực khổ xem việc cắm cờ có làm họ ấm no.
Hãy rạch ròi truyền thống và cách mạng, đừng làm nhân dân nhầm lẫn. Hãy treo quốc kỳ theo cách tốt nhất có lợi cho dân tộc, và đừng quên những bó hoa từ vườn ruộng Việt Nam
Thứ Năm, 11 tháng 2, 2021
Sáng Mùng Một - Tác giả Tưởng Năng Tiến
Vui Sống Tuổi Già - Tác giả Mai Thanh Truyết
Mời Bạn đọc đi, cho Đời nó đẹp!!!
“Tôi sẽ không bao giờ thay đổi những người bạn tuyệt, cho cuộc sống ngọt ngào của tôi ngày hôm nay, cho gia đình thân yêu của tôi để …tóc bớt bạc hoặc bụng phẳng hơn”.
Khi tôi lớn hơn, tôi thân thiện với tha nhân hơn và ít chỉ trích bản thân hơn. Tôi đã trở thành bạn của chính tôi …
Tôi không còn đổ lỗi cho bản thân vì đã ăn thêm bánh quy, không dọn dẹp giường, hay mua thứ gì đó ngu ngốc mà tôi không cần.
Tôi “tự” cho phép mình có quyền bừa bộn, “không hợp lý” .
***
Tôi đã thấy nhiều người bạn thân yêu rời khỏi thế giới này quá sớm, trước khi trải qua sự tự do tuyệt vời của tuổi già, vì vậy:
• Ai sẽ trách tôi nếu tôi quyết định đọc hoặc la cà… trên máy tính đến bốn giờ sáng và ngủ đến giữa trưa?
• Ai sẽ làm cho tôi hạnh phúc khi nằm trên giường hoặc xem TV bao lâu cũng được?
• Ai sẽ trách tôi khi nhảy với những bài hát tuyệt vời của thập niên 70, 80 và đồng thời khóc vì một tình yêu đã mất?
Nếu muốn, tôi sẽ đi dọc bãi biển trong chiếc quần đùi dài quá gối với tấm thân nặng trĩu, đang phân hủy và chuồi xuống sóng với sự thờ ơ của tha nhân, bất chấp ánh mắt trừng phạt của người khác, trẻ hơn … Và, họ “thế nào”…cũng sẽ già đi.
Tôi biết rằng đôi khi trí nhớ của tôi không làm tôi nhớ, nhưng có những điều trong cuộc sống cũng cần nên quên. Tôi nhớ những điều quan trọng, đó là điều chính yếu!
Tất nhiên, trong những năm qua, nhiều khi trái tim tôi đã vỡ tan, nhưng những nỗi đau đó đã mang lại sức mạnh, sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn cho thân tôi. Một trái tim chưa bao giờ đau khổ là “một tái tim không tì vết và vô trùng” và sẽ không bao giờ biết niềm vui khi của sự bất toàn (Wabi-sabi – Một triết lý bất toàn của Nhựt).
Tôi may mắn đã sống đủ lâu để mái tóc bạc phơ, nỗi đau và tiếng cười tuổi trẻ của tôi khắc sâu mãi trong những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt.
Nhiều người không bao giờ cười, nhiều người chết trước khi tóc họ bạc.
Khi Bà Con già đi, Bà Con sẽ dễ lạc quan hơn.
Bà Con sẽ ít quan tâm đến những gì người khác nghĩ.
Tôi không còn tự hỏi mình nữa.
Tôi đã giành được quyền mắc phạm sai lầm.
Vì vậy, để trả lời câu hỏi của bạn, tôi chấp nhận già đi, tôi thích con người tôi đã trở nên như hôm nay!
Tôi sẽ không sống mãi mãi, nhưng miễn là tôi vẫn còn ở đây, nhưng tôi sẽ không lãng phí thời gian để hối tiếc về những gì có thể đã có hoặc lo lắng về những gì sẽ xảy ra.
Và nếu tôi muốn, tôi sẽ ăn tráng miệng mỗi ngày.
Cầu mong tình bạn của chúng ta không bao giờ bị chia ly, vì nó xuất phát từ trái tim!
Thăm lại đồi Charlie: Người đi, linh hồn ở lại - Tác giả Tuấn Khanh
Ăn Tết Và Món Thịt Kho Tàu.
Banh mi showcases the sandwich unity of Vietnam and France - Source San Jose Merucry News
The humble and satisfying sandwich can be found in nearly every culture. From classic American PB&Js to hoagies and burgers, wraps and clubs, pockets and panini, and an international smattering of open-face toasts and tartines, there is a version of a sandwich for every cuisine and appetite. In honor of the sandwich and its universal appeal, I submit to you a delectable recipe for banh mi, which is guaranteed to whisk you away from the daily humdrum of sheltering, Zoom meetings, discordant news and the winter blues — at least for lunch.
Banh mi is the Vietnamese rendition of a sandwich with French sensibilities. It’s a creation influenced by the lengthy colonization of Vietnam by France. French baguette, pate and mayonnaise meet the fragrance and spice of Southeast Asia, layered with lacquered meats, chiles, pickles and cilantro in a double-fisted whopper of a sandwich.
The appeal of banh mi lies in a perfect balance of spicy, salty, sweet and piquant flavors matched by a satisfying blend of textures — crusty tender bread, sprigs of leafy herbs, sharp pickles and a creamy chile-spiked mayo sauce. It’s a loaded sandwich, and in keeping with sandwich ethos, a great way to repurpose leftover meats, such as pork, chicken and duck. In this recipe, the cooked meat is shredded and tossed in a sweet and salty vinaigrette, then reheated in the oven until warm and crisp. A smear of liver pate is an authentic addition to banh mi, but I have not included it, opting for another generous smear of the chile-spiked mayo. If you would like to add pate, then by all means do so.
Have a nice lunch break!
Đàm Trường Viễn Kiến Và Nguyễn Đức Quỳnh - Tác giả Lê văn Nghĩa
Không khí sinh hoạt, văn nghệ, thúc đẩy sáng tác và phê bình văn học đầu tiên sau 1954 thường được nhắc đến là “Đàm Trường Viễn Kiến” mà chủ soái là Nguyễn Đức Quỳnh.
Trước khi nói đến “Đàm Trường Viễn Kiến” xin được quẹo cua về quá khứ mà nói đến “Trung Tâm Sáng Tác Văn Nghệ Minh Đức” vào năm 1946. Minh Đức là một nhà xuất bản lúc đó đã in sách của nhà văn Hồ Hữu Tường. Ông kể về trung tâm sáng tác văn nghệ nầy được ghi lại trong tạp chí Bách Khoa số 15/4/72.
“Ấy là đến cuối 5/1946, tình trạng doanh thương của nhà Minh Đức được sáng tươi, chủ nhân thuê một biệt thự rộng, có nơi hội hiệp chứa nổi cả 100 người. Để thực hiện một cái mộng mà tôi đã bắt đầu ấp ủ. Là lý trụ sở của nhà Minh Đức làm một trung tâm sáng tác văn nghệ.”
“Khi tôi xúi ông Trần Thiếu Bảo làm cái đầu tàu lôi kéo các toa xe là khác mà hướng vào con đường này, tôi cũng có mục đích vị kỷ mà ẩn nấp sau cái bình phong vị tha. Vị kỷ, là nhờ có trung tâm này mà kẻ dùng văn, là tôi, được sống gần gũi, mật thiết trong làng văn, giữa những cây viết tiền bối để mà “ăn cắp nghề”.
“Để góp chút ít hồ sơ vào văn học sử xin ghi sau đây là một vài ký ức. Nội qui, nếu được gọi như vậy, rất là rộng rãi, phóng túng. Cửa của Trung tâm mở rộng. Anh em văn nghệ sĩ, ai đến cũng được, có vắng mặt mà không hoạt động cũng chẳng bị khai trừ khiển trách, chẳng đóng nguyệt liễm mà chẳng có bổn phận nào. Nhưng mà kỷ luật, vỏn vẹn có một điều duy nhất, lại rất sắc thép. Là ai bước vào trung tâm thì xin tạm cởi cái áo, và cuốn ngọn cờ chính trị mà gởi ở ngoài. Và đi vào trung tâm là nhà văn, là nhạc sĩ, là nghệ sĩ lấy tình văn nghệ mà đối xử với nhau, không để cho anh chiến sĩ mang căm thù, uất hận và thành kiến vào mà làm thương tổn tình bằng hữu”
“Nhờ cái nội qui này mà ban đầu có họa sĩ Nguyễn Đỗ Cung, họa sĩ Tô Ngọc Vân, nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát, kiến trúc sư Nguyễn Quang Luyện, thi sĩ Tú Mỡ, nhà văn Nguyễn Tuân, Đồ Phồn, Đoàn Phú Tứ, Phạm Ngọc Khuê, Nguyễn Đình Lạp, Hồ Hữu Tường. Số ấy có thể gọi là sáng lập viên và nhân viên thường trực. Gặp nhau vài kỳ, thì thi sĩ Thế Lữ và kịch gia Vi Huyền Đắc nhập bọn, kế rồi Phan khôi, Khái Hưng. Đại khái những vị này là đội quân “chủ lực”. Thỉnh thoảng, đôi lần, thi sĩ Vũ Hoàng Chương đến ngâm thơ của mình. Thỉnh thoảng, nhóm này lại tổ chức những buổi họp khoáng đại, như trong dịp lễ kỷ niệm giỗ nhà văn Vũ Trọng Phụng, thì thật là đông đảo, đếm gần cả trăm”
Không biết có lấy ý tưởng từ “Trung tâm Văn Nghệ Minh Đức” nầy không nhưng nhà văn Nguyễn Đức Quỳnh - thế hệ đàn anh của những Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, Doãn Quốc Sỹ, Nguyễn Sỹ Tế…đã lập Đàm Trường Viễn Kiến. Cái tên Đàm Trừơng Viễn Kiến rất làm khó khăn tìm hiểu cho bậc hậu sinh có ham mê văn học.
Nhà Văn Thế Phong, một nhà văn có đủ tư cách và uy tín vì cũng đã tham dự, giải thích “Đàm Trường Viễn Kiến”trong quyển Nhà văn hậu chiến 1950-56 như sau: “Một hội không là hiệp hội, một nhóm không tên nhóm, một salon văn chương không có vừa ăn, uống vừa đàm trong một căn nhà tuềnh toàng gỗ trệt ở hẻm Từ Quang (chùa Từ Quang)- chủ soái Nguyễn Đức Quỳnh. Gọi là đàm trưởng người điều hợp tọa đàm văn chương siêu việt, trung hòa mọi ý kiến đối nghịch, nơi đã tạo ra nhiều nhà văn thơ có địa vị ở miền nam. Sau này, lớp trí thức Quan Điểm có mặt Nghiêm Xuân Hồng, Vũ Khắc Khoan, Mặc Đỗ, Tạ Văn Nho, Vương Văn Quảng. Nhóm Sáng Tạo - Người Việt có Doãn Quốc Sĩ, Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Trần Thanh Hiệp, Tô Thùy Yên, Thái Tuấn, Duy Thanh, Quách Thoại, Ngọc Dũng, Thạch chương ( Cung Tiến). Nhóm làm báo Sân Khấu, Tin Bắc Lê Văn Vũ Bắc Tiến, diễn viên kịch Thiếu Lang …Những Bùi Khải Ngyên, Uyên Thao, Hồ Hán Sơn, Phạm Duy, Cung Trầm Tưởng, Lữ Hồ, Thanh Thương Hoàng, Thế Nguyên, Trần Dạ Từ , Lý Đại Nguyên… Mỗi người bước vào nhà tới chiếc bàn nhỏ có cuốn “Vượt”, đóng gáy da mạ chữ vàng. Ai đến thì ký tên vào với bút tích, với cảm nghĩ, thông báo sáng tác mới làm và kinh nghiệm nghề cầm bút. Động lực của nhóm salon văn chương “Đàm trường Viễn kiến” tạo được kích thích sáng tạo, đánh giá văn chương đúng mức; nói khác đi cái nôi được bà vú tốt bụng giỏi giang nuôi dưỡng tinh thần”
Vậy, nếu nói về tổ chức sinh hoạt cho các cây bút thì Đàm Trường Viễn Kiến có trước cả Bút Việt (Trung Tâm Văn Bút sau nầy).
Thứ Tư, 10 tháng 2, 2021
Cuộc vượt thoát bằng trực thăng UH-1 năm 1976