khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2015

Xem “học bạ” của cậu ấm con trai bí thư tỉnh ủy Quảng Nam


Đây là trường hợp đảm nhận chức vụ Giám đốc Sở Kế hoạch và đầu tư trẻ nhất ở Quảng Nam và của cả nước từ trước đến nay, khi mới 30 tuổi.

Ông Lê Phước Hoài Bảo là con trai của ông Lê Phước Thanh, Bí thư Tỉnh ủy Quảng Nam kiêm Trưởng đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh. Ta hãy cùng Thái Hưng xem “học bạ” của cậu ấm đặc biệt này:
____


Thái Hưng

 

THẦN ĐỒNG CHÍNH TRỊ HAY THAM NHŨNG…GHẾ?
(Cứ cho là) 18 tốt nghiệp THPT, (cứ cho là) 23 tuổi tốt nghiệp Đại học, 25 tuổi được UBND tỉnh cử đi học Thạc sỹ ở Mỹ. Sau 2 năm, tức là 27 tuổi về nước. Và sau đó là Phó trưởng phòng, Trưởng phòng, Phó chủ tịch UBND huyện, Phó giám đốc Sở rồi Giám đốc Sở chỉ vỏn vẹn trong vòng…3 năm. Tài năng như thế, phải gọi là thần đồng chính trị mới chính xác. Còn nếu là người bình thường thì chưa đủ trình để viết “sạch nước cản” một cái báo cáo hay cái tờ trình- loại công việc thông thường nhất mà hầu như chuyên viên nào trong bộ máy quản lý nhà nước cũng phải làm.
Nói gì thì nói, có đưa lên giàn hoả thiêu mềnh vẫn đếch tin đồng chí này là…thần đồng. Lý do: Tại quyết định số 2613/QĐ- UBND ngày 22/8/2011 của UBND tỉnh Quảng Nam có ghi rành rành: “Cử ông Lê Phước Hoài Bảo, sinh ngày 1/1/1985, sinh viên tốt nghiệp đại học…”. Như vậy, tại thời điểm quyết định này được kí, đồng chí Bảo vẫn chỉ là “sinh viên tốt nghiệp đại học” chứ chưa phải là công chức. Vì nếu đã là công chức thì trong quyết định phải ghi rõ là “công chức của cơ quan X, Y, Z…” nào đó chứ không thể ghi như thế được, trừ phi có điều gì khuất tất, ví dụ như đối tượng được cử đi học phải là…sinh viên! Một người tốt nghiệp đại học ở tầm tuổi 25-26 thì không thể được gọi là thần đồng nữa nhỉ?


11062761_10203517206369824_8777711286136698821_n

2


Mà nếu không phải thần đồng thì chắc chắn phải có lý do khác. Đương nhiên, không cần nói nhưng ai cũng hiểu, nếu bố đồng chí là thường dân thì có nằm mơ cũng đừng mong có chuyện “lớn nhanh như Thánh Gióng”, nhé!

Trong quá trình lọ mọ tìm hiểu về “thần đồng chính trị”, mềnh đã vớ được cái quyết định rất quí này từ trang cơ sở dữ liệu văn bản qui phạm pháp luật của văn phòng UBND tỉnh Quảng Nam (http://qppl.vpubnd.quangnam.vn/…/E9C0C62E2…/$file/qd2613.doc) và đã hiểu ra…Fugacar: Quyết định cử sinh viên tốt nghiệp đại học đi học sau đại học do ông Nguyễn Ngọc Quang- Phó chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam kí ngày 22/8/2011, nhưng trong Điều 1 lại ghi rõ “Thời gian đào tạo 2 năm, từ tháng 8/2010 đến 8/2012″. Như vậy, có nghĩa là đồng chí Bảo đi học đã được 1 năm rồi mới có quyết định…cử đi học và được hưởng trợ cấp của tỉnh.

27 tuổi về nước và (cứ cho là) vào biên chế công chức ngay tức thì, đồng chí Bảo phải trải qua 1 năm làm chuyên viên tập sự. Theo qui định của Bộ Nội vụ, công chức dự thi nâng ngạch chuyên viên chính phải có thời gian giữ ngạch chuyên viên hoặc ngạch tương đương từ 5 năm (60 tháng) trở lên, trong đó thời gian giữ ngạch chuyên viên tối thiểu 3 năm (36 tháng). Như vậy, cho đến thời điểm mềnh ngồi gõ stt này, đồng chí Bảo vẫn chưa đủ điều kiện thi nâng ngạch chuyên viên chính, trừ phi đồng chí này được đặc cách nhảy cóc! Cũng theo qui định của Bộ Nội vụ, một trong những tiêu chuẩn “cứng” của Giám đốc sở là chuyên viên chính.


Mình đảm bảo, nếu các cơ quan chức năng vào cuộc tìm hiểu vụ này sẽ phát hiện ra khối điều cực lạ!


Việc một người, bằng quyền lực của mình, trực tiếp hoặc gián tiếp dàn xếp ghế cho người thân của mình nắm giữ vị trí quan trọng một cách bất thường thực chất là một dạng tham nhũng- tạm gọi là “tham nhũng ghế” hay “tham nhũng quyền lực”. Hình thức tham nhũng này còn nguy hiểm gấp nhiều lần tham nhũng tiền bạc hay tham nhũng tình dục, vì nó công khai ngồi xổm trên dư luận, làm xói mòn niềm tin của dân chúng và đánh mất cơ hội cống hiến của những người thực tài.

Dường như trong Bộ luật Hình sự và các văn bản pháp luật ở nước ta chưa có khái niệm “tham nhũng ghế” thì phải. Tiếc thay hay mừng thay!

 

80 năm, một cuộc đầu hàng - Tác giả Bảo Giang


Ngàỷ 3-2-1930, theo lệnh của Liên sô, Nguyễn ái Quốc, (Nguyễn tất Thành), tập họp ba nhóm cộng sản tạp nham tại Việt Nam lại tại Hồng Kông để thành lập đảng cộng sản Đông Dương. Sau hai năm lãnh đạo nhóm cộng sản này, Nguyễn ái Quốc bị bắt giam tại nhà tù ở Hồng Kông. Cuối 1932, Nguyễn ái Quốc được trả tự do, nhưng cũng có hai nguồn tin khác biệt. Nguyễn ái Quốc đã chết rục trong tù vì bệnh lao phổi. Nguyễn ai Quốc đã chết trên đường đến Liên Sô? Tuy chưa ai nắm rõ sự sống chết của Y, nhưng Quốc đã hoàn toàn mất dấu từ đây. Đến năm 1939, một nhân vật có tên Hồ Quang, đảng viên đảng cộng sản Trung cộng, mang cấp bậc thiếu tá trong đội giải phóng quân Trung cộng xuất hiện và trở thành kẻ lãnh đạo đảng cộng sản VN.

Trước tiên, Hồ Quang xâm nhập vào địa giới Việt Nam vào đầu năm 1941. Lập căn cứ địa hoạt động cho cộng sản tại hang Pắc Pó. Hang động này trước kia nằm trong nội địa Việt Nam, (gần biên giới) nay đả chuyển tên và nằm sâu trong nội địa của Trung cộng. Đây là bước đầu tiên, Hồ Quang, chiếm đât của dân Việt Nam để đem về cho Tàu, hơn là dâng cho Tàu, vì Hồ Quang không phải là người Việt Nam?

Tháng 8- 1942, Hồ Quang trở về Trung Hoa để báo cáo công tác nhập địa và lấn đất của Việt Nam cho đảng cộng sản Trung cộng. Y đã bị tầu Tưởng bắt ở Túc Vinh. Vì sợ bị lộ tẩy là thiếu tá tình báo của Trung cộng, kẻ thù không đội trời chung với Tưởng giới Thạch, nên khi bị bắt Hồ Quang đã khai tên là Hồ chí Minh, ( Minh cũng có nghĩa là Quang) người Việt Nam. Cái tên Hồ chí Minh này theo y cho đến khi chết vào năm 1969. Thành tích của Hồ Quang trong một năm tù là … chôm được tập thơ Ngục Trung Nhật Ký của một người Trung Hoa, thuộc phe Quốc dân đảng. Tác gỉa có lẽ vì hiềm khích hay bị nghi ngờ là Hán gian đã bị quốc dân đảng Trung Hoa băt giam. Ông ta còn sống hay đã chết, không ai hay biết. Chỉ biết tập Ngục Trung Nhật Ký của người này có nhiều bài thơ nói lên ý hướng yêu nước và tận trung vời quê hương và dân tộc của tác gia ở vùng Quảng Đông. Theo lịch sử cổ Trung Hoa thì thuộc nước Việt của Việt vương Câu Tiễn, một trong những ông vua có tôi thần là Phạm Lãi, nổi tiếng thời Đông Chu, sau đó bị xát nhập vào Trung hoa thời Tần thủy Hoàng.

Về tập thơ, bất cứ người nào biết đọc biết viết, có suy nghĩ bình thường, không bị điên loạn, đều có khả năng nhận biết tập thơ này tuyệt đối không phải là của Hồ chí Minh sáng tác. Tuy nhiên, bằng cách nào Hồ chi Minh có được tập thơ thì không ai biêt. Chỉ nghe qua vài chuyện như giả tưởng của nhà nươc cộng sản đưa ra là “bác” tìm lại được tập thơ này vào năm 1959. Sau đó giao cho Trung ương đảng cộng sản giữ làm kèn. Từ đây các kèn loa, bỏ quên cả nhân cách, tư cách con người, phùng mồm lên thổi đó là thơ trong tù của Hồ chí Minh. Tệ hơn, bản văn ăn cắp này còn được một cái nghị định gì đó của nhà nước CHXHCN/VC nâng nó lên hàng tài sản văn hóa của Việt cộng.!(tôi đã viêt trong loạt bài “Tác gỉa ngục Trung Nhật ý không phải là người Việt Nam”).

Nhờ nguồn văn hóa này, ngày 2-9-1945, nhân cuộc tổng đình công bãi thị và tuần hành của công chức, sinh viên học sinh Hà Nội, Việt cộng do Hồ chí Minh lãnh đạo đã cướp lấy chính quyền hợp pháp của chính phủ Trần trọng Kim. Sau đó Bảo Đại đã thoái vị. Công quyền lọt vào tay Hồ chí Minh, nhưng trong thực tế mới chỉ có danh nghĩa, chưa có thực lực trên toàn quốc.

Với mưu đồ chiếm độc quyền lãnh đâo theo lệnh của CS Tàu- Liên sô, Hồ Quang mời quân Pháp trở lại Hà Nội để gạt Tàu Tưởng, trong phe đồng minh, có nhiệm vụ giải giới quân đội Nhật tại Việt Nam, ra khỏi Việt Nam. Sau đó dùng chiêu bài chống thực dân Pháp mở lại cuộc chiến tranh với Pháp. Cuộc chiến kéo dài trong 9 năm được nuôi dưỡng bằng súng đạn và cơm gạo của Nga-Hoa với cài chết của “khoảng 250,000 dân thường. Số nhân mạng trong binh đoàn của trung cộng và Việt cộng không được công bố, nhưng người ta ước tính không dưới 500,000 người. Về phía Pháp có 172,108 thương vong. Trong đó có 31,176 binh lính thuộc khối đông dương. Về tài sản cũng không được công bố. Tuy nhiên, sự thiệt hại về tài sản của nhân dân và về những nguồn lợi kinh tế của Việt Nam trong suốt thời kỳ chiến tranh và cả những năm tháng sau chiến tranh, cộng với sự thiệt hại về nhân mạng, đã cho thấy cái giá của chiến thắng là qúa đăt. Cái gía ây không đắt, nếu chiến tranh là con đường duy nhất để dẫn đến Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ và hạnh phúc thật sự cho dân tộc” ( GS Lê văn Khoa, bài học chín năm 1945-1954)

Tuy nhiên, cái giá ấy là qúa đắt, bởi vì chỉ trong vòng mấy năm sau 1945, tất cả các thuộc địa của Pháp ở Phi Châu đều được trao trả Đôc Lập mà chẳng phải đổ máu. Và ngay tại Việt Nam, trong thực tế, cũng đã được trao trả Độc Lập trọn vẹn vào năm 1949. Theo đó, cái gía máu đổ ra là vô cùng đắt và khốn nạn cho dân tộc Việt Nam. Bởi vì từ sau năm 1954, Việt Nam chẳng những không có Độc Lập, không có Tự Do, không có Dân Chủ, không có Hạnh Phúc. Chỉ có “ mưa xa trên màu cờ đỏ” (Trần Dần), có máu chảy loang đồng ruộng. Và chỉ có một nền chính trị bạo tàn trong tay Hồ Quang đang từng bước đưa Việt Nam vào trong vòng nô lệ của Bắc Kinh.

Và nó còn đắt hơn thế gắp trăm ngàn lần, dưới sự lãnh đạo của viên thiếu tá tàu Hồ chí Minh, đảng cộng sản Việt Nam đã học tập nhuẫn nhiễn và thực hành đến nơi đến chốn bài viết tâm đắc “địa chủ ác ghê” do Hồ chí Minh chủ xướng. Kết quả, hơn 172,000 người Việt Nam đã bị Hồ Quang và đảng cộng sản Việt Nam đấu tố, và giết hại trong kế sách cướp của giết người Việt Nam cho vừa bụng Tàu, mà chúng gọi là mùa cải cách từ 1953-1956. Nhân mạng đã thế. Tất cả tài sản của tư nhân, của công cũng như guồng máy công quyền đều thu gọn vào tay đảng cộng sản, giúp Hồ chí Minh hiện thực ý đố thôn tính Việt Nam cho Tàu.

Hồ chí Minh là ai? Thực sự không còn ai biết rõ ngọn nguồn, lý lịch của y, ngoài những tài liệu đầy nghi vấn. Lý do của sự thiếu chứng minh thực tế là mãi đến năm 1959, sau khi tất cả những thành viên sáng lập đảng cộng sản ĐD tại Hồng Kông đã chết. Bà chị ruột Nguyễn thị Thành và Nguyễn sinh Khiêm đã yên mồ yên mả. Hồ Quang biết chắc không còn một người nào khả dĩ chứng minh Quang không phải là Nguyễn sinh Cung, Y mới dám úp mở, hé lộ bản tin Hồ chí Minh là Nguyễn ái Quốc người làng Kim Liên. Nhắc lại, vào thời điểm này, chỉ còn một người duy nhất là Trịnh đình Cửu có khả năng biết mặt Nguyễn ái Quốc khi còn ở Hồng Kông. Tuy nhiên Cửu bị mắc bệnh … câm, nên phải giữ im lặng cho đến chết. Bệnh câm của Y có hai lợi thế, như một cái bóng, dù nói hay không nói đểu ngầm ý chứng minh Hồ Quang là Nguyễn ái Quốc. Đó là lý do Củu còn sống để chết già.

Cùng theo mưu đồ phục vụ cho Trung cộng để xin làm nô lệ, năm 1951, Đặng xuân Khu đã nhân danh tổng bí thư đảng CSVN viết lời kêu gọi đông bào Việt Nam, “bỏ học chữ Quốc Ngữ, học chữ Tàu. Bỏ thuốc tây, uống tuốc Tễ, để được làm chư hầu cho Trung cộng”. Vào năm 1958, đảng CSVN qua Phạm văn Đồng đã chính thức giao Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam cho Trung cộng. Kế đến, để thực hiện mưu đồ đỏ hóa toàn cõi Đông Dương theo chỉ đạo của Trung cộng, Hồ chí Minh đã mở chiến tranh vào miền nam Việt Nam. Cuộc chiến tranh này có một chính nghĩa rất ngời sáng do tên Lê Duẫn, tổng bí thư của đảng CSVN công bố ” Cuộc chiến này là ta đánh là đánh cho Trung quốc cho Liên Sô”. “ Chúng tôi kiên cường chiên đấu tất cả vì công việc của Mao chủ Tịch”. Kết quả của cuôc chiến do tên Lê Duẫn và Hồ chí Minh chủ trương “Đánh đến người Việt Nam cuối cùng cũng đánh” ( để rộng đất cho Tàu kéo sang) đã kết thúc vào ngày 30-4-1975. Theo tài liệu lịch sử “kháng chiến chống Mỹ cứu nước”. (1954-1975) của nhà xuất bản chính trị của nhà nước CHXNCH/VC như sau:

Thiệt hại về nhân mạng của CS miền bắc là: (1) Theo tài liệu Lịch sử kháng chiến chống Mỹ cứu nước (1954-1975) của Nhà xuất bản Chính trị quốc gia có:

• 1,1 triệu quân nhân chết; trong số đó có 300.000 quân nhân mất tích (chưa tìm được xác)
• 600.000 quân nhân bị thương hoặc bị bệnh.
• Gần 2 triệu thường dân chết; Hơn 2 triệu thường dân mang thương tật suốt đời; do miền bắc bị ném bom và dân công tải đạn.
Về phía Việt Nam Cộng Hòa, những người đã hy sinh bảo vệ nền Độc Lập và Tự Do Dân Chủ và toàn vẹn lãnh thổ cho Việt Nam được ghi nhận như sau:
• từ 250,000 – 316,000 tử trận hoặc mất tích.
• Khoảng 1.170,000 quân nhân bị thương, nặng và nhẹ.
• khoảng 2.000,000 dân thường bị chết và mang thương tật. Trong số hy sinh có một Tổng Thống là ông Ngô đình Diệm, rất nhiều trẻ em đi đến trường như vụ Cai Lậy. Và có khoảng 5000 người dân bị Việt cộng chôn sống để chúc thọ, chúc tết cho Hồ chí Minh trong những ngày tháo chạy khỏi Huế vào tết Mậu Thân 1968
Hoa Kỳ:
• 58.209 tử trận và chết vì lý do khác
• Hơn 305.000 bị thương. nặng và nhẹ.
• 1.948 mất tích
Hàn Quốc: 5.099 tử trận 11.232 bị thương. 4 mất tích trong chiến đấu.
Bắc Triều Tiên *14 phi công chết, 2 cố vấn bị thương?.
Trung cộng. 1,446 công binh chết( có lẽ con số r1ât cao, nhưng không được công bô.
Liên Sô. Khoảng 6000 quân nhân Xô Viết tham gia vao chiến tranh Việt Nam. Số chết được công bố là 16 người?
Philippines: 552 tử trận.
Thái Lan: 351 tử trận. 1358 bị thương.
Úc Đại Lợi. Khoảng 500 tử trân, bị thương.
Newzeland: 55 tử trận và 212 bị thương
(1) Tất cả những con số trong phần này được ghi lại theo wikipedia)

Đây là những con số đã không cho chúng ta niềm vui, hãnh diện. Trái lại là những con số còn đời đời xé nát tim gan Việt Nam. Bởi vì, sau ngày tàn chinh chiến 30-4-1975, đảng cộng sản, bên gọi là thắng cuộc, đã không đem lại một chút niềm vui hạnh phúc nào cho dân tộc Việt Nam. Trái lại, chỉ là những bất hạnh vô cùng khủng khiếp đổ ập xuống. Đổ xuống những con đường như đại lộ kinh hoàng, đường số 7, số 10, cửa Tư Hiền, cửa Thuận An, biển Đà Nẵng, Nha Trang…. Nơi nào cũng chất cao xương trắng máu đào người Việt Nam. Và sau đó là:

- Hơn 200,000 quân cán chính của Việt Nam bị đưa vào các trại giam. Có nhiều người đã bị bắn, giết chết trong các trại giam khủng khiếp này.
- Có trên 1,000,000 ngưòi rời bỏ Việt Nam trên các chuyến tàu mong manh vượt đại dương để đi tìm tự do trong cái chết. Có hàng trăm ngàn người Việt Nam ra đi và đã bỏ mình trên đường vượt biên, vượt biển.
-Sau hai vụ cướp cạn đánh tư sản mại bản, cải tạo công thương nghiệp và đổi tiền, dân miền nam coi như là trắng tay. Nhiều người dân phải rời thành phố để đi các vùng gọi là kinh tế mới.

Tuy thế, tất cả những thiệt hại về nhân mạng và vật chất ấy dù rất lớn, nhưng không thể so sánh với thương tổn tinh thần mà người Việt Nam đã phải gánh chịu ròng rã trong 40 năm qua. Thứ nhất, nền luân lý đạo hạnh của gia đình, của xã hội đã hoàn toàn bị phá sản vì chủ trương của đảng cộng sản ép buộc tuổi thơ học tập theo gương đạo đức trộm cướp, vô đạo bất nhân, bất nghĩa của Hồ Quang (Hồ chi Minh). Trong đó có một điều đáng ghê tởm nhất là “ phải căm thù và đoạn tuyệt cới bố mẹ” theo gương của Y. Từ tấm gương này, những tội đại ác như giết cha, giết mẹ, giết vợ, giết chồng, giết tình nhân. Cướp của giết người, phá thai đã gây nên khủng hoảng, lo sợ cho cuộc sống của xã hội Việt Nam hôm nay.

Từ tấm gương này và từ bài học “địa chủ ác ghê”, các đảng viên cộng sản tại Việt Nam tự do tung hoành bá đạo trong việc cướp bóc tài sản của dân chúng, cũng như tham ô hối lộ các công trình kiến trúc, đầu tư để nợ công đè lên đầu lên cổ người Việt Nam, làm cho nhiều thế hệ kế tiếp phải lao đao gánh chịu phần trả nợ. Để một Sài Gòn, hòn ngọc Viễn Đông, là niềm mơ ước của các nước láng giềng như Singapor, Thái Lan, Đại Hàn, Mã Lai…từ hơn 40 năm trước, nay biến thành nơi đầy dẫy trộm cướp, đầy những đĩ, điếm Hồ chí Minh. Theo thống kê và thực tế đời thường, học sinh, trẻ em mới 13, 14 tuổi đã biết, hay bị dụ hoặc vào việc bán thân để tìm cho mình chút tiện nghi nhỏ bé là cái váy đẹp, cái điện thoại di động! Và cái sản nghiệp lớn nhất mà Hồ chí Minh đã để lại trên đất nước ấy sau 80 năm là sự bạc nhược và tinh thần nô lệ. Tất cả đều cúi đầu đi theo chỉ đạo của Tàu nhằm đưa Việt Nam vào vòng nô lệ cho Trung cộng.

Chúng bạc nhược đến nỗi, các cái loa rỉ xét thì không ngừng oang oang tuyên truyền lừa đảo nhân dân là, đoàn quân giải phóng bách chiến bách thắng Việt cộng đã đánh gục hai tên thực dân đầu xỏ thế giới là Pháp và Mỹ. Trong thực thế, một tên mang quân hàm thượng tướng, đồng thời còn là phó chủ tịch cái quôc hội của CHXHCN/VC tuyên bố rất ngon lành trước diễn đàn của cái quốc hội chuột ấy như sau: “Ta như thế này. Thì bà con thấy ta đánh với họ được không? Ai tài giỏi thì thử ra đó xem có thắng không” ( thượng tướng Huỳnh ngọc Sơn phó chủ tịch quốc hội) Thử hỏi xem, một kẻ ngu ngốc và bạc nhược như thế mà đeo quân hàm Thượng Tướng và kiêm phó chủ tịch quốc hội thì cái quốc hội ấy là cái gì? Và cái tập thể quân đội kia ra sao? Mà lạ, Y không bị lột lon và đuổi cổ về nhà đuổi gà, chạy xe ôm kiếm ăn. Trái lại còn sum xoe áo mào ngồi trên cái vị thế ấy mà nuốt tiền thuế và sức lao động của người dân. Nếu một chính phủ, một quân đội có thực lực, có kỷ luật thì không thể không đưa loại hèn tướng này ra trước toà án quân sự vì sự hèn nhát, và làm mất sỹ khí của toàn quân trước quân thù. Tiếc rằng, nó lại là biểu tượng của quan quyền của chế độ CS thời Hồ chí Minh. Phục vụ Tàu để có chức có quyền! Và chuyện tổ cuốc xem ra là tổ… cò!

Đó là đôi nét về hành trình của cộng sản do Hồ Quang đem vào và được đoàn đảng cộng sẳn Việt cộng tài bồi và áp dụng triệt để tại Việt Nam trong hơn 80 năm qua. Tất cả là một đại họa cho tương lai của Việt Nam. Nay nhân chuyến Quy mã của Nguyễn phú Trọng, người ta tự hỏi rằng. Có phải Trọng đem sang Hoa Kỳ một lời thề khác và trái ngược với lời tuyên bố của Duẩn khi Y sang Trung cộng không? Liệu Trọng có nhân chuyến đi này để hóa giải những lầm lần và dĩ lỡ coi Hoa Kỳ, coi dân tộc Việt Nam như một kẻ thù từ hơn nửa thế kỷ qua hay không?

Lúc này, người ta nói nhiều về chuyến đi của Nguyễn phú Trọng. Có người cho đó là cái may cho Việt Nam và cũng là cơ may cho đảng CS này. Bởi vì, nếu nhìn từ một góc đen tối nhất. Chẳng có một quan cán cộng nào, dẫu nhờ ảnh hưởng của Trung cộng để có quyền lực, mà lại muốn sang Tàu để tỵ nạn. Trái lại, đều mắt trước mắt sau, kiếm phương cách sang Mỹ hay sang các nước tây phương khi gặp nạn! Hoăc giả, có những ý kiến trái chiều cho rằng: Những kẻ gian manh một đời, lúc gần chết cũng vẫn lưu manh, giả như là cố gắng làm một chuyện gì đó để tạo ra dấu ấn, để khỏi phải mang xú uế xuống tuyền đài trước khi nhắm mắt? Trọng nằm ở trường hợp nào?

Thực tế, không ai biết, tương lai sẽ có câu trả lời. Phần tôi, tôi cho rằng: Sau 80 năm sống đời gian trá, mà không thu được kết qủa, lại thấy dao kề vào cổ từ muôn phía, Nguyễn phú Trọng trước khi chết, có thể đã thay mặt toàn đảng, lãnh đạo nhà nước và tất cả các tổ chức trong guồng máy của CS mà làm một cuộc đầu hàng Công Lý? Nếu đúng, thì phải khẳng định ngay rằng: Đây không phải là một cuộc đầu hàng ô nhục, tủi hổ. Trái lại, đây là một cuộc đầu hàng có ý nghĩa, đáng qúy. Bởi vì trong cuộc dầu hàng này có niềm vui, có nụ cười và có lẽ sống.

Có niềm vui. Cuộc đổi thay dẫu chưa bắt đầu, nhưng xem ra nó đã có nhiều dấu chỉ có niềm vui. M6ặc dù, trước Nguyễn phú Trọng đã có nhiều quan cán cao cấp của nhà nước Cộng sàn tại Việt Nam quy Mã, nhưng tất cả chỉ là những viên chức thuộc phía nhà nước, không ai ở vị thề lãnh đạo đảng, là cơ chế nắm toàn bộ quyền lực và sách lược trong tay. Theo đó, những chuyến đi này mang tính hình thức trao đổi về những hoạt động thường nhật hơn là đưa ra sách lược chung cho đôi bên. Nay kẻ nắm giáo điều, nắm lãnh đạo quy Mã ( không hẳn là quy thuận) là một nước thù địch từ nủa thế kỷ qua, hẳn nhiên, nó phải có một dấu chỉ tích cực hơn. Dấu chỉ ấy là gi? Có phải là đã thể hiện qua những tuyên bố?

Dĩ nhiên, một phần nhỏ nằm trong những tuyên bố chung. Nhưng phần lớn là nằm trong những thỏa thuận được xác định mà không cần viết thành văn bản đưa ra trình diễn. Đó là những thỏa thuận chủ yếu khả dĩ làm phấn chấn những kẻ cựu thù từ nửa thế kỷ qua. Hơn thế, chính nó tạo nên những niềm vui, những nụ cười rạng rỡ chưa bao giờ có ở trên khuôn mặt cằn cỗi, bệnh hoạn, bạc nhược của Nguyễn phú Trọng.

Ai cũng biết, người ta không thể có nụ cười tươi và mãn nguyện khi trong lòng chất chứa muôn lo âu, phiền muộn. Lại càng không thể có nụ cười ấy với kẻ cựu thù. Nguyễn phú Trọng cũng không có ngoại lệ. Hơn thế, Y không phải là mẫu người lo cái lo của dân, vui niềm vui của nhân dân. Trái lại, Y và tập đoàn do Y lãnh đạo chỉ có cái vui khi vùi dập chà đạp nhân dân. Có nụ cười khoái trá, thỏa mãn khi bắt bớ, tù đày người yêu nước, hay cướp được của cải, tài sản của tư, của công một cách nhưng không. Hoặc gỉa, có niềm vui lớn trước nỗi bất hạnh của nhân dân. Theo đó, dù không nói ra, người ta cũng có thể hiểu được nụ cười của Trọng khi gặp Obama là nụ cười thỏa được ý nguyện của Y đã xin. Ý nguyện ây là gi? Liệu có phải là những chuyến tỵ nạn cho Y và cho phe nhóm của Y khi gặp bế tăc với Trung cộng? Điều này cũng có thể xảy ra. Bởi vì gặp “ kẻ thù” thì cười tươi như hoa nở, nhưng khi gặp láng giềng tốt, đồng chí tốt thì mặt lại bị ra như thằng đầy tớ phải đấm! Như thế, dù không muốn đồi thù thành bạn, cũng phải đối!

Cuộc đầu hàng có lẽ sống. Lẽ sống cho nhiều phía. Với tập đoàn Cộng sản, như tôi đã nói ở trên, từ cuộc đầu hàng này, Mỹ có thể sẽ mở sinh lộ cho nhiều quan chức Việt cộng ra đi khi cần, cũng như không đóng băng một số tài khoản nào đó mà họ đã có từ nhưng không trong lúc cầm quyền. Kế đến, cũng vì cuộc đầu hàng này mà người dân Việt Nam có cơ hội tìm lại được nguồn sống cho dân tộc bằng những cuộc sinh hoạt dân chủ và tự do trong tương lai. Từ đó một nhà Việt Nam mới sẽ được mở ra để kêu gọi mọi người cùng chung sức, ghé vai vào gánh vác. Đặc biệt, về phía Trung cộng, tôi tin rằng dù có nắm được Nguyễn phú Trọng và một số tay sai trong guồng máy hiện nay, việc Trung cộng muốn tràn sang Việt Nam như vụ Nga tràn qua Cremea là không thể thực hiện được nữa. Bởi vì, Trung cộng cũng không thể biết được Trọng đã xin gì, nói gì, hoặc thề ước gì với Mỹ để ông ta có được nét mặt hân hoan, hoàn toàn khác với vẻ mặt đưa đám, nặng lo âu khi gặp quan chức Trung cộng. Điều ấy có phải là: Từ nay, tiếng là cùng đảng nhưng không còn cùng thuyền? Trái lại sẽ đục lỗ cho thuyền cộng chìm xuống?

Bên cạnh những sự kiện ấy là việc chấm dứt đột ngột sự nghiệp chính trị của Phùng q Thanh? Một tên tham ô, một tên đầy tớ tâm đắc của Tàu vào trước ngày Trọng quy Mã, và thay đổi toàn bộ bộ chỉ huy quân đội tại Hà Nội như cho thấy, Trọng cũng không còn đủ tin và đã dứt khoát là sẽ không xin sang ty nạn tại Hoa Lục. Theo đó, chuyện thay đổi này cũng có nghĩa là lời răn đe trực tiêp cho phe nhóm thờ Tàu như Hoàng trung Hải, Uông chung Lưu, Phạm quang Nghị, Nguyễn thế Thảo, Nguyễn chí Vịnh… nên xếp cho gọn lại để một cánh cửa mới sẽ từ từ mở ra.

Như thế, nếu đây là cái khởi đầu tốt, thì cũng không phải chỉ bấy nhiêu là đủ. Trái lại, nó cần phải được tiếp tục biểu lộ cuộc khởi đầu ấy trong ý thức trách nhiệm, nghiêm chỉnh, không phải trong gian trá. Từ đó, chuyến đi này rất cần thiết phải được thể hiện một thiện chí mới để làm một cuộc đầu hàng thực sự với dân tộc Việt Nam nữa. Nghĩa là, cộng sản qua Trọng hay qua những kẻ có trách nhiệm trong tương lai phải biết giải mã lý lịch của Hồ chí Minh, Y là ai? Và làm cuộc cầu hoà thẳng thắn, trực tiếp với người dân Việt Nam bằng cách nhận lấy trách nhiệm của hơn 80 năm qua. Tự hủy bỏ đi những đặc quyền chính trị, đặc quyền xã hội, để cùng với mọi tổ chức, đảng phaí, tôn giáo và ngươi dân Việt Nam phục vụ Tổ Quốc và dân tộc Việt Nam trong tinh thần bình đẳng. Bởi vì:

Đây mới là cái đích để mọi người nhắm tới. Đây mới là đích điểm của cuộc cầu hoà mà CS cần làm. Cần làm vì nó là công việc của những con người. Cần làm vì nó mang trọn ý nghĩa với dân tộc. Cần làm vì nó sẽ đem lại lẽ sống cho dân tộc. Cách riêng, cần làm vì chỉ có cuộc đầu hàng này mới đảm bảo cho họ và con cháu họ có được một nơi tỵ nạn vững chắc nhất, an toàn nhất và tốt đẹp nhất để sống. Đó chính là cuộc sống làm người nhân bản ngay trên quê hương Việt Nam. Ở đó, mọi người đều được chung hưởng Tự Do, Hòa Bình, Dân Chủ, Nhân Quyền trong một đất nước Thống Nhất, Độc Lập, toàn vẹn và có kỷ cương. Ngoài ra, cộng sản không còn một lối thoát nào khác để tránh bị diệt vong



Quỳnh Giao hát Áng Mây Chiều của nhạc sỉ Dương Thiệu Tước




Trời hoàng hôn nắng vàng xao xuyến
Kìa làn mây gió quyến xa đưa
Mây trôi lững lờ, hồn ai luống ngẩn ngơ
Chiều lắng lắng xuống dần, lắng lắng gieo buồn, chiều mơ

Nhìn áng mây chiều
Thuyền mây lướt tha thướt về bến nao
Chìm trong bóng tà dưới trời u sầu
Làn mây kia gió đưa về đâu

Nhìn áng mây chiều
Lòng thao thức tưởng nhớ hình cố nhân
Ngày chia tay thiết tha bao tơ lòng
Mà giờ đây cách xa muôn trùng

Gió cuốn cuốn bóng ai mờ
Sương rơi rơi mắt lệ nhòa
Ai ra đi khắp bốn phương
Nơi biên cương chốn sa trường

Gió cuốn cuốn lớp mây bay
Sương rơi rơi khắp đó đây
Trong sương mù bóng ai ngồi
Nhớ nhung hoài tình xưa

Kìa áng mây chiều
Thuyền mây lướt tha thướt về bến nao ?
Chìm trong bóng tà dưới trời u sầu
Làn mây kia gió đưa về đâu ?

Này áng mây chiều
Thuyền mây ơi, trôi đi đừng vấn vương
Về phương xa nhắn ai khuây tơ lòng
Là nam nhi chí trai tang bồng

Bóng tối lan ...
Mây khuất ngàn xa ...


 


Chuẩn Tướng Lục Quân Hoa Kỳ Lương Xuân Việt nói về thế hệ cha anh VNCH







Bác sĩ Nguyễn Ý Đức luận về Đông Trùng Hạ Thảo



Kính gửi bác sĩ Nguyễn Ý Đức

Chúng tôi thấy quảng cáo Đông Trùng Hạ Thảo là một thần dược, chữa được nhiều bệnh nan y. Xin bác sĩ vui lòng giúp chúng tôi tìm hiểu coi xem có đúng như vậy hay không, trước khi mua về dùng. Chúng tôi tuổi cũng gần 70, chỉ bị bệnh tiểu đường mà thôi. Liệu có nên uống thuốc này thay vì chích insulin.

Thành thực cảm ơn Bác sĩ.

Trần Ngọc Tân
 .
Thưa ông,
        
Trước hết, xin thưa với ông là Y khoa học thực nghiệm hiện nay vẫn tin rằng, bệnh tiểu đường chỉ có thể kiểm soát được bằng các loại Âu dược như thuốc chích Insulin và các loại dược phẩm uống để hạ đường trong máu cộng thêm giữ gìn ăn uống và vận động cơ thể.


Còn về loại “thần dược” mà ông hỏi thì thực ra chúng tôi cũng có rất ít hiểu biết, mà chỉ thấy trên truyền thanh truyền hình, báo chí. Nhờ ông hỏi cho nên chúng tôi vào internet tìm đọc và chia sẻ với ông và độc giả như sau.

Trên internet, có một số bài nói về sản phẩm này, mà đa số do các tác giả từ Đông phương viết. Điều này cũng dễ hiểu vì sản phẩm ông nói tới có nguồn gốc từ các quốc gia châu Á và đã được dân chúng nơi đây dùng từ nhiều ngàn năm về trước. Sản phẩm được gọi là “Đông Trùng, Hạ Thảo”, tiếng Việt mình có thể gọi là “mùa Đông là côn trùng mà mùa Hạ trở thành loại thảo”.

Nguyên lai như sau.


Một loại trùng có tên khoa học khó đọc khó nhớ là Cordicep Sinensis, mà chúng tôi xin tạm gọi là “Trùng Đặc Biệt” và một loại nấm cũng đặc biệt, “Nấm Đặc Biệt”.

Cả hai đều mọc tự nhiên dưới mặt đất ở các vùng núi cao cả mấy ngàn mét, tại các quốc gia giá lạnh Châu Á như Tây Tạng, Hi Mã Lạp sơn, Vân Nam bên Tầu, Nepal…

Trùng nằm dưới đất cả dăm năm và sống bằng chất dinh dưỡng từ rễ cây trong suốt mùa Hạ để sửa soạn cho giấc ngủ trong mùa Đông. Cũng trong tiết Đông này, trùng tiêu thụ một số lớn Nấm Đặc Biệt”. Nấm sống nhờ và lớn lên trong cơ thể côn trùng khiến cho trùng này chết vì “bội thực”.

Tới đầu Xuân vào Hạ, một loại nấm khác mọc ra từ đầu của Trùng, lớn lên thành hình một củ rễ dài ngắn trên dưới mươi cm, lớn ½ cm.

Đó là nguồn gốc tạo thành của “Đông Trùng Hạ Thảo”, mùa đông là côn trùng, mùa hạ là loại thảo. Cái tên cũng rất là hấp dẫn và mang tính cách hơi huyền bí.

Và thổ dân hái mang về dùng, như một thực phẩm hoặc để chữa mấy bệnh thông thường và họ thấy tốt cho sức khỏe.Tiếng lành đồn xa, dân chúng nô nức tìm kiếm, trước là tự dùng sau mang bán lấy tiền.

Một số khách du lịch tới thăm phong cảnh các nơi đó, thấy dân chúng dùng và nói là có thể chữa bệnh, bèn dùng thử, gật gù tấm tắc khen, về nhà viết lại. Đi xa về phải có câu chuyện gì hấp dẫn kể lại làm quà với bà con ở nhà. Và, từ đó tiếng lành đồn xa, dân chúng khắp nơi tò mò, mua về dùng thử.

Kỹ nghệ sản xuất Đông Trùng Hạ Thảo ngày nay

Vì là một sản phẩm hiếm, lâu năm mới thành hình cho nên nguồn cung cấp cạn dần, mà người tìm kiếm ngày càng đông. Càng hiếm thì càng quý, và giá cả cũng tăng theo, tùy nơi sản xuất và tùy cách “khuyến mãi”, hình thức trình bày. Đã có nhiều thương nhân “đánh hơi” được đây là một nguồn tài chánh lớn có thể làm giầu, cho nên họ đã nghĩ ra cách trồng các loại nấm này, bán cho người muốn có sức khỏe tốt.

Vào đầu thập niên 1980, Trung Hoa đã bắt đầu nuôi một loại nấm Cordyceps sinensis nhân tạo, khác với C. sinensis thiên nhiên và giới thiệu nấm này có tác dụng mạnh hơn.

Hiện nay đã có nhiều quảng cáo giới thiệu về sản phẩm này, căn cứ vào kinh nghiệm của người dùng.
Có những giới thiệu rằng ĐTHT có thể chữa được rất nhiều thứ bệnh, từ tim, phổi, thận tới ngoài da, tình dục, tăng cường khả năng miễn dịch, giúp sống trường thọ...

ĐTHT đã được giới thiệu như là một Tiberian Viagra…rằng đã được nhiều nghiên cứu công nhận giá trị chữa bệnh…nhưng rất tiếc chúng tôi chưa có cơ duyên đọc kết quả nghiên cứu khoa học nào về sản phẩm này.

Một vài bài viết nêu ra thành phần hóa học chung chung của sản phẩm, như là:

“Theo Y học Trung Quốc, Đông Trùng Hạ Thảo là 1 trong “Tam bảo Trung Hoa”, gồm nhân sâm, ĐTHT và nhung hươu. ĐTHT có 17 acid amin, có D-mannitol, có lipid, có nhiều nguyên tố vi lượng và khoáng chất như Al, Si, K, Na.... Quan trọng hơn là nó nhiều hoạt chất sinh học như cordiceptic acid, cordycepin, adenosine, hydroxyethyl-adenosine và nhóm hoạt chất HEAA (Hydroxy-Ethyl-Adenosine-Analogs). Bên cạnh đó, nó còn chứa nhiều loại vitamin (trong 100g ĐTHT có 0,12 g vitamin B12; 29,19 mg vitamin A; 116,03 mg vitamin C, ngoài ra còn có vitamin B2, vitamin E, vitamin K...)”.

Tuy nhiên chúng tôi không thấy nói rõ kết quả này là do khoa học gia nào tìm ra.

Trong khi đó thì lại có bài viết nói rằng: “Sách Y học cổ truyền Trung Hoa coi ĐTHT là vị thuốc có tác dụng “Bổ phế ích can, bổ tinh điền tủy, chỉ huyết hóa đàm”, “Bổ phế ích thận, hộ dưỡng tạng phủ”, “Tư âm tráng dương, khư bệnh kiện thân”, có thể chữa được “Bách hư bách tổn”…

Trên Internet, chúng tôi thấy có một bác sĩ chuyên về điều trị ung thư Hoa Kỳ, Brian D. Lawenda, đưa ra ý kiến như sau về tác dụng liên quan tới tính miễn dịch cùa ĐTHT:

“Cordiceps Sinensis đã được giới thiệu và dùng như một loại kích thích hệ miễn dịch, (cũng như chống ung thư, chống oxi hóa). Nhưng xin hãy lưu ý là có nghiên cứu lại nói rằng sản phẩm này cũng có tác dụng làm giảm khả năng miễn dịch. Tại sao vậy? Có thể là có nhiều loại nấm khác nhau: có thứ tăng có thứ lại giảm khả năng miễn dịch tùy theo cách trồng và cách thu hái đông trùng hạ thào.. Thành ra phải hết sức cẩn thận khi mua về dùng”.

Mà bệnh nhân ung thư lại có tính miễn dịch khá thấp sau khi được điều trị với thuốc hóa học”. Và vị bác sĩ này giới thiệu nên mua một sản phẩm đông trùng hạ thảo của một thân hữu chủ nhân một công ty chuyên nuôi trồng các loại nấm…

Một người khác là nhà chuyên môn về massage trị liệu, bà Christa Miller viết về Cordiceps như sau:
“Cordiceps là một loại nấm mọc ra và lớn lên từ cơ thể con carterpilars. Mặc dù khoa học hiện nay chưa xác định công dụng của nó nhưng cordiceps đã  được nhiều nhà chuyên môn dược thảo và một số khoa học gia phương Tây tin tưởng đây là một cây thảo rất mạnh để giúp cơ thể tăng cường sức khỏe với nhiều cách khác nhau”.

Kết luận

Tóm lại, mặc dù Đông trùng Hạ thảo đã được dùng từ nhiều ngàn năm như một sản phẩm có ích lợi cho sức khỏe nhưng xin nhắc nhở là trước khi dùng thảo mộc này hoặc bất cứ dược thảo nào, nên thông báo cho bác sĩ gia đình biết:

-Là mình đang dùng dược phẩm nào và đang bị dị ứng với bất cứ dược phẩm hoặc chất dinh dưỡng phụ thêm nào;
-Đang có thai hoặc dự trù sẽ có thai trong tương lai gần;
-Đang cho con bú sữa của mình;
-Đã từng bị các bệnh về tinh thần như Trầm cảm, ung thư nhũ hoa, bị loét dạ dày
-Đang điều trị bệnh cao huyết áp, bệnh tim mạch…
Cũng xin nêu ra là, các “quảng cáo” về dược thảo cũng đều có chú thích như sau:

NOTE: “These claims have not been evaluated by the FDA. Our products are not intended to diagnose, treat, cure or prevent any disease. Health decisions are much too important to be made without the advice of a Doctor or other Health Care Practitioner. We invite and encourage you to share this information with your doctor. We are happy to share all of our research materials with any doctor who asks”.

Tiếng Việt dịch như sau:

“Các giới thiệu này chưa được kiểm chứng bởi cơ quan FDA. Các sản phẩm của chúng tôi đều không có mục đích để chẩn đoán, điều trị, chữa khỏi hoặc phòng ngừa bất cứ loại bệnh nào. Quyết định về sức khỏe quá quan trọng để thực hiện khi chưa có ý kiến của bác sĩ y khoa hoặc các nhà chuyên môn y tế. Chúng tôi xin và khuyến khích quý vị chia xẻ các dữ kiện này với bác sĩ gia đình. Chúng tôi cũng sẵn sàng chia xẻ kết quả các nghiên cứu của chúng tôi với bất cứ y khoa bác sĩ nào muốn có”.


Kinh Tế Thị Trường và Tôn Giáo - Tác giả Nguyễn xuân Nghĩa



Người viết này thường tránh nói đến tôn giáo vì kém hiểu biết về cảm quan và ấn tượng của con người trong các vấn đề tín ngưỡng. Nhưng, trong chuyến Mỹ du của đức Giáo Hoàng Francis, có một vấn đề kinh tế được đặt ra, mà vì kinh tế cũng là chính trị, nên đề tài kỳ này sẽ là chuyện kinh tế thị trường và đức tin tôn giáo.

Về triết lý kinh tế chính trị học, Đức Giáo Hoàng Francis có thể được liệt vào cánh tả, liberal theo giác độ Hoa Kỳ, trong ý nghĩa là ngài quan tâm đến công bằng xã hội, chú trọng đến nhược điểm của tư bản chủ nghĩa, và ưu lo cho số phận của dân nghèo, thành phần đa số trong mọi xã hội. Đây là một niềm tin xuất phát từ một động lức đáng kính trọng. Về triết lý xã hội chính trị, ngài cũng thuộc thành phần cấp tiến, có cái nhìn khoan hồng về cách ứng xử của con người với các khái niệm đạo lý, như việc ly dị hay thậm chí hôn nhân giữa người đồng tính. Đây cũng là một quan điểm phóng khoáng khiến ngài gặp phản ứng của hàng tăng lữ bảo thủ.

Người viết này thông cảm với quan điểm xã hội đó của vị lãnh đạo Giáo Hội Công Giáo Hoàn Vũ. Nhưng hoài nghi về quan điểm kinh tế của ngài.

***

Như Winston Churchill đã nói về nền dân chủ, là “chế độ ít tệ nhất trong dăm ba thể chế chính trị mà con người đã thử nghiệm,” tư bản chủ nghĩa cũng là chế độ kinh tế ít tệ nhất trong các chế độ con người đã áp dụng - từ kinh tế thần linh vào buổi hoang sơ đến loại kinh tế tập quán, đời trước làm sao đời sau làm vậy. Tư bản chủ nghĩa vận dụng quy luật thị trường để giải quyết bài toán khan hiếm của loài người và tạo ra những tiến bộ chưa từng thấy kể từ cả trăm thể kỷ vừa qua.

Xin ghi thêm rằng “tiến bộ” ấy có nghĩa là nhân loại ít bị nghèo khốn hơn xưa mà không do việc ban phát trợ cấp của một lãnh tụ anh minh hay một đấng thần linh hào phóng.

Những ai quan tâm đến kinh tế sử có thể kể rằng từ hậu bán thế kỷ 19, khi chủ nghĩa tư bản áp dụng quy luật thị trường một cách phổ biến từ Âu Châu qua Bắc Mỹ, cuộc sống vật chất của con người được cải thiện, nhiều người ra khỏi tình trạng đói khổ truyền thống, tuổi thọ con người được kéo dài, trình độ học vấn được nâng cao cho đại đa số. Lợi tức, tuổi thọ và học vấn là các tiêu chuẩn thuộc loại vật chất, nhưng có nâng cao giá trị tinh thần của đời sống. Còn giá trị tâm linh, hay tín ngưỡng, lại là chuyện khác và thuộc phạm vi của giới lãnh đạo tôn giáo.

Khi Đức Giáo Hoàng Francis than phiền về tình trạng đói khổ và bất công trên thế giới hiện này, và coi đó một tai họa mà Giáo Hội cần góp phần giải trừ, ngài bày tỏ lòng từ tâm đáng quý. Nhưng khi ngài kết án sự mù quáng của tư bản chủ nghĩa, “bàn tay vô hình” của kinh tế thị trường, hoặc tác hại của nguyên tắc tự do kinh doanh, Đức Thánh Cha có thể đã lầm về tương quan nhân quả.

Có lẽ, ban tham mưu về kinh tế chính trị của ngài không làm tròn nhiệm vụ giải thích sự thể thực tế của nhân sinh. Và cứ theo đà này, có khi ta lại thấy sự hồi sinh tai hại của việc nhà nước hay một cơ chế cao cả nào đó can thiệp vào thị trường để cứu giúp dân nghèo. Lý do bi quan ở đây là chính Đức Giáo Hoàng đã phát biểu rằng giá trị của kinh tế thị trường chưa hề được chứng minh bởi thực tế, và rằng dù hiện tượng toàn cầu hóa có đưa nhiều người ra khỏi sự cùng quẫn, thì cũng dìm nhiều người vào nạn đói. Ngài còn cho rằng dù mức thịnh vượng toàn cầu có gia tăng, nhưng nạn bất công và nghèo khốn cũng vậy.

Rất nhiều tay lý luận thiên tả sẽ vin vào uy tín của vị chủ chăn hoàn vũ mà kết luận rằng kinh tế thị trường hay trào lưu toàn cầu hóa đã gia tăng mức nghèo khổ và làm nhiều người chết đói.

Nhiều định chế quốc tế như Ngân Hàng Thế Giới, hay quốc gia như các trung tâm nghiên cứu chuyên biệt đều cho thấy rằng kể từ cuộc Cách Mạng Kỹ Nghệ vào thế kỷ 18 cho đến khi Thế kỷ 21 được 15 tuổi, tình trạng bất công toàn cầu về kinh tế đã giảm sút đáng kể. Một cách cụ thể hơn thì xứ Hoa Kỳ mà Đức Giáo Hoàng thăm viếng tuần này là nơi mà, cách nay nửa thế kỷ, lợi tức trung bình của người dân được ước lượng là gấp 11 lần lợi tức tiêu biểu của dân Á Châu. Ngày nay, khoảng cách đáng tởm ấy chỉ còn gấp 4.8 mà thôi. Chỉ vì từ quãng 1960, các nước Á Châu đã áp dụng quy luật thị trường trong chánh sách kinh tế. Họ chuyển hướng theo nguyên tắc tự do.

Sau các nước Á Châu, Trung Quốc đi trễ mất hai chục năm sau 30 năm đòi cào bằng tất cả để thực hiện lý tưởng công bằng xã hội. Cũng chế độ này mới nhân danh nhu cầu bảo vệ thành phần nghèo khốn mà điều hướng thị trường bằng bàn tay thô bạo của nhà nước, và dẫn tới chủ nghĩa tư bản thân tộc và nạn bất công phổ biến. Đức Thánh Cha không thể dùng phép quy nạp mà kết án quy luật thị trường vì điều ấy mặc nhiên biện minh cho sự can thiệp với viễn ảnh là “giải pháp Bắc Kinh.”

Năm xưa, một nhà nhân khẩu học bậc thầy của nước Pháp là Alfred Sauvay từng lý luận rằng mô hình tập trung quản lý theo kiểu Xô viết quá thành công nên sẽ khiến Liên Xô sản xuất thừa lúa mì và sẽ phát không bánh mì cho mọi người. Lịch sử đã minh chứng sự nông cạn của lý luận này qua việc Liên Xô sụp đổ. Còn kinh tế chính trị học lớp đồng ấu thì cho biết rằng nếu dư ngũ cốc thì người ta nuôi thịt chứ không thể có chuyện phát không như vậy.

Lý tưởng “bánh mì miễn phí” ấy vào thời Stalin có thể là một quyến rũ tôn giáo, nhưng bị thực tế phủ nhận. Chế độ Xô Viết tan rã và Trung Quốc xuất hiện với một giải pháp hấp dẫn hơn: Nhà nước điều tiết thị trường cho mục tiêu công bằng xã hội. Giải pháp ấy vừa tự chứng minh tính chất viển vông khi các đại gia Trung Quốc đều hạ cánh ở nước ngoài, với đầy đủ tài sản và con cái!

Nhưng chúng ta chưa vội mừng về sự lầm than của trí tuệ.

Chỉ vì cùng với nỗi quan ngại chính đáng của Đức Giáo Hoàng, ta đang thấy tái sinh trào lưu “xã hội chủ nghĩa” tại hai nước tiên phong của tư bản chủ nghĩa. Đó là việc “đồng chí” Jeremy Corbyn vừa lên lãnh đạo đảng Lao Động Anh, như một tiếng vang của việc “đồng chí” Bernie Sanders đang ra tranh cử tổng thống từ cánh cực tả của đảng Dân Chủ tại Hoa Kỳ. Cũng với lý luận cào bằng và lấy của người giàu chia cho nhà nghèo, họ thể hiện tinh thần bác ái từng gieo họa cho nhiều quốc gia xã hội chủ nghĩa trong quá khứ.

Nếu lại châm thêm yếu tố môi sinh vào bài toán kinh tế - một đề mục khác cũng được đức Thánh Cha nhấn mạnh - chính là các quốc gia đã cho nhà nước thọc tay vào thị trường mới gây ra nạn ô nhiễm môi sinh trầm trọng nhất mà ngài đang nói tới.

Kết luận ở đây là dường như đức Thánh Cha đã vạch ra lằn ranh đối lập tinh thần hay đạo lý giữa những ai tin vào kinh tế thị trường và những người quan tâm đến sự nghèo khốn. Điều ấy sai vì kinh tế thị trường không tạo ra sự nghèo khốn mà còn góp phần đẩy lui nạn bần cùng trong xã hội. Những người thành công trong nền kinh tế ấy có thể và nên quan tâm đến dân nghèo, ở mọi nơi, và họ có các hội thánh hay hội thiện để giải quyết nhu cầu này. Còn lại, ta rất nên hoài nghi những kẻ nhân danh dân nghèo mà làm xứ sở lụn bại.

Đức Thánh Cha vừa gặp họ tại Cuba.



Bàn về bửa tiệc "frenemy" đãi chủ tịch Tàu Cộng tại Oa sinh Tơn







Du học Mỹ phần 3: Thủ tục xin visa du học







Biểu tình chống Chủ tịch Tàu cộng trước tòa Bạch Ốc, 25/9/2015







Trận đánh quyết tử trên cầu Xa Lộ Biên Hòa trên sông Saigon vào ngày 30/4/1975







Chủ nghĩa lý lịch và hậu quả quái đản - Tác giã Nguyễn Hữu Vinh



Nhìn lại những vấn đề qua kỳ tuyển sinh vừa qua của Bộ Giáo dục, người ta thấy nổi lên quá nhiều điều bất cập.

Sau những vụ cả thí sinh và phụ huynh nháo nhác chạy rút ra đút vào hồ sơ của mình để kiếm tìm khả năng vào trường đại học  gây bức xúc dư luận nhân dân, thì lại nổi lên việc nhiều học sinh vào trường Công an không được tuyển, chỉ vì "lý lịch gia đình".

Những vấn đề đó phản ánh một tình trạng đặc thù của Việt Nam thời Cộng sản. Thời mà đến mấy thế hệ được giáo dục bởi "Nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam" (Hồ Chí Minh - Thư gửi Học sinh nhân ngày khai trường 1945).

*Từ chuyện một thí sinh thi đỗ nhưng không được vào trường

Chuyện một thí sinh rồi hai, ba thí sinh thi đỗ vào một trường của ngành công an, nhưng đã bị từ chối vào trường chỉ vì lý lịch của ông bố có tiền án. Mà cái tiền án đó đã có đã xóa án tích từ thời đứa trẻ chưa được sinh ra.

Sẽ chẳng có gì nói như bao trường hợp xưa nay vẫn thế, chuyện được đi học hay không, vào ngành công an hay quân đội lại là một vấn đề thuộc "bí mật quốc gia" nên người dân chẳng ai dám ý kiến. Có điều, thời nay là thời của mạng Internet, nên cái kim trong bọc đã thò mũi ra để cho thấy một chính sách và cách làm của nhà nước, ngang nhiên chà đạp mọi nguyên tắc pháp luật tối thiểu.

Lẽ thường, đối với một công dân khi đã đủ 18 tuổi, họ tự chịu trách nhiệm cá nhân về bản thân họ trước pháp luật. Lý là như vậy, luật là như thế. Nhưng ở Việt Nam, điều đó chỉ có trên giấy tờ. Bởi các công dân Việt Nam đã và đang luôn chịu sự chi phối ngang nhiên của cái lý lịch mà trong đó, nhiều điều rất ngớ ngẩn, chính bản thân họ cũng không hiểu là gì.

Chẳng hạn, bất cứ tờ lý lịch nào của học sinh sinh sau cái gọi là Cải Cách ruộng đất từ những năm 50 của thế kỷ trước, vẫn phải ghi vào đó: Thành phần gia đình? Thành phần bản thân? - Những quy định quái gở nhằm phân chia giai tầng xã hội trong phong trào tội ác thực hiện chủ trương Cải Cách ruộng đất. Cái thời mà cho đến nay, kể cả những quan chức cộng sản cao tuổi nhất đang cầm quyền, thì khi nó xảy ra, họ cũng chỉ là những cậu bé cởi truồng chưa biết mặc quần áo.

Thế nhưng nó vẫn dai dẳng bám trụ đến ngày nay và tác oai tác quái trên số phận những người dân bị trị.

*Chủ nghĩa Lý lịch - chiếc dây thòng lọng phân biệt đối xử

Dù rằng trong Hiến Pháp và các văn bản luật lệ của nhà nước, đặc biệt là các phát ngôn của những người cầm quyền, những nhà ngoại giao... luôn luôn rằng thì là "mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật" rằng thì là bỏ qua quá khứ để hướng tới tương lai, hòa giải, hòa hợp dân tộc...

Thế nhưng, khi đụng đến những công việc cụ thể trong đời sống xã hội thì sự phân biệt rõ ràng và rất... thực tế. Khi đó những hành động của hệ thống cầm quyền không lưu tâm và thậm chí không cần biết luật pháp là gì, quyền bình đẳng là thế nào.

Hãy nhìn vào bất cứ một tờ Sổ Hộ khẩu hoặc Giấy Chứng minh Nhân dân của người dân Việt Nam, người ta sẽ thấy rất rõ những thông tin mà nhà nước quan tâm như Tôn giáo, Dân tộc... Điều đó không có nghĩa là nhà nước chỉ cần để biết mà trên thực tế, đó là sự phân biệt hẳn hoi. Bởi bất cứ đi đến đâu, từ anh dân phòng đến chị phòng thuế, đều có thể biết rõ tông tích tôn giáo của từng cá nhân. Mà với chế độ cộng sản Việt Nam trước đây, thì con người mang tôn giáo được coi như một thứ "trọng tội".

Thế nhưng, không chỉ các thông tin trên tờ CMND hay hộ khẩu mới thể hiện sự phân biệt đối xử theo Chủ nghĩa lý lịch, mà cả  hệ thống cầm quyền đã nghiễm nhiên coi sự phân biệt đối xử là chuyện hiển nhiên.

Đất nước trải qua nhiều giai đoạn lịch sử và đã trải qua nhiều chế độ khác nhau. Ở mỗi chế độ, đều có những tầng lớp đảm nhiệm những chức vụ, những công việc của nó. Thế nên khi sang chế độ cộng sản, việc phân biệt đối xử đối với các thành phần, tầng lớp không được cộng sản ưu tiên thì đó là tai họa đối với phần lớn những người "không may" rơi vào những tầng lớp người, những tôn giáo mà nhà cầm quyền Cộng sản không ưu ái.

Điều thấy rõ nhất ở chủ nghĩa lý lịch, ngoài phân biệt đối xử với các thành phần, tầng lớp gọi là giai cấp, thì việc phân biệt đối xử với tôn giáo càng hết sức trầm trọng và có hệ thống.

Trừ những nhóm tôn giáo bị nhà nước lũng đoạn, khuynh loát, còn lại, hệ thống tôn giáo chân truyền và độc lập, là những đối tượng bị phân biệt nặng nề, nhất là Công giáo.

Có thể nói, trong hệ thống cầm quyền hiện nay với 11.118 xã, phường cho đến cấp Huyện, Tỉnh, Thành phố và Trung Ương với đội ngũ công chức lên đến hàng triệu người, thì trong đó không hề có bóng dáng một người công giáo chân chính nào. Ngoài ra, lực lượng công an đông nhung nhúc hiện nay, ở đó không có chỗ cho người công giáo. Còn trong quân đội, người công giáo muôn đời  chỉ là anh lính trơn. Trong khi đó số giáo dân chiếm 1/10 dân số Việt Nam.

Bởi điều kiện đơn giản nhất, tối thiểu nhất để được làm một chức vụ nào đó, dù rất nhỏ, họ đều phải trở thành Đảng viên cộng sản, một tổ chức theo chủ nghĩa Mác vô thần - Điều này, đồng nghĩa với việc những người đó buộc phải từ bỏ tôn giáo họ đang theo.

Một thời gian rất dài, những học sinh, con em công giáo đến trường bị phân biệt đối xử thậm tệ. Sự phân biệt đó không chỉ ở những ánh mắt, lời nói, sự xúc phạm ngang nhiên của thầy giáo, bạn bè về tôn giáo các em đang theo, không được thực hiện các nghi lễ tôn giáo, nghỉ ngơi những ngày lễ buộc... mà ngay trong chương trình đào tạo, những sự chống đối, nhục mạ niềm tin người có tôn giáo nghiễm nhiên được đem ra sử dụng. Thậm chí, những năm trước đây, khi làm hồ sơ thi Đại học, học sinh công giáo và các tôn giáo khác đều được hướng dẫn ghi vào phần Tôn giáo: Không. Ban đầu, học sinh chỉ hiểu rằng ghi như vậy nhằm mục đích là để được dễ dàng hơn trong việc học tập trong môi trường đại học và chuyên nghiệp vốn kỳ thị tôn giáo nặng nề. Thế nhưng, mãi cho đến sau này, người ta vẫn khó hiểu vì sao lại có chuyện đó. Có thể có một nguyên nhân  khác, là trên con số thống kê chính thức, số lượng người mang tôn giáo  giảm đi đáng kể theo những người vào cơ quan nhà nước?

Chính vì thế mà đã xảy ra chuyện hài hước là một linh mục công giáo ở Giáo phận Vinh được ghi trong hồ sơ của Hội đồng Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh ở mục tôn giáo: Không.

Ở đất nước Việt Nam, cái được xác định với cái tên nửa dơi, nửa chuột là "Nhà nước pháp quyền XHCN" dưới "sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng" và qua đó, sự phân biệt đối xử bằng chủ nghĩa lý lịch trầm trọng trong đời sống xã hội.

*Từ chuyện ưu tiên tội phạm đến ưu tiên kiến thức

Chủ nghĩa lý lịch không những chỉ tác động đến những việc phân biệt đối xử, bố trí công việc, cất nhắc trong xã hội, mà chủ nghĩa lý lịch còn tác động đến những vấn đề trầm trọng hơn như tội phạm và thi cử.

Trong rất nhiều phiên tòa dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng Cộng sản, các gia đình có công với cách mạng, gia đình cán bộ, quan chức, các tội ác đều được giảm nhẹ mức hình phạt một cách đáng ngạc nhiên.

Người ta dần dần không thấy lạ, khi ba nông dân trộm một hai con vịt thì bị phạt tù 13 năm. Trong khi quan chức cộng sản tham nhũng, hối lộ, phá hoại hàng ngàn tỷ, thậm chí là cả chục ngàn tỷ đồng của nhân dân thì chỉ "chịu trách nhiệm chính trị" rồi thôi. Hình như, cái việc "chịu trách nhiệm chính trị" nó quan trọng và nguy hiểm hơn cả việc tù đày, chết người của người dân?

Như vậy, điều đó có nghĩa là cùng một hành động tội ác, thì những người  có công, có lý lịch tốt được ưu tiên mức án nhẹ hơn. Có nghĩa là tội ác được ưu tiên hơn, dung túng hơn cho những người "Có công với cách mạng" có công với đảng và nhà nước?

Đó là sự tác oai, tác quái của cái gọi là chủ nghĩa lý lịch trong hệ thống pháp quyền hiện nay.
Không chỉ  có những lĩnh vực về đời sống xã hội, kinh tế, tội phạm được ưu tiên sử dụng chủ nghĩa lý lịch, mà việc thi cử bổ nhiệm gần đây cũng đã dần dần lột trần sự vô lý đến buồn cười của sự tác động này. Đó là việc ưu tiên điểm thi tuyển vào trường Đại học (!)

Điều ai cũng biết, là kiến thức là điều chỉ có được trong quá trình học tập và tích lũy cho mỗi cá nhân. Để phục vụ xã hội trong những lĩnh vực nhất định từ khoa học kỹ thuật đến khoa học xã hội, điều cơ bản cần thiết là các cá nhân phải có một trình độ nhất định. Mà trình độ đó chỉ phụ thuộc vào khả năng tiếp nhận, sáng tạo của mỗi người chứ hoàn toàn không phụ thuộc vào cá nhân đó là ai, lý lịch như thế nào.

Thế nên, một nguyên tắc rất rõ ràng là kiến thức phải được sử dụng đúng với những yêu cầu khách quan của xã hội.

Một cây cầu, tòa nhà được thiết kế, xây dựng lên cần những yếu tố như sự bền vững, an toàn và tiết kiệm cần thiết. Điều này chỉ có thể được thực hiện bởi những người có trình độ nhất định, mà trình độ đó không phụ thuộc vào tiêu chí vì anh ta là "con của người có công" của quan chức hoặc thành phần ưu tú của đảng hay thuộc thành phần đảng không ưa. Bởi dù được thiết kế, thi công bởi những hạt giống đỏ đi nữa, mà trình độ kém, thì cầu vẫn sập và nhà vẫn đổ như thường.

Bởi lẽ chẳng có cái lý lịch nào thay được kiến thức con người.

Vì thế chẳng xã hội tiến bộ nào có thể chấp nhận nghịch lý là những sản phẩm đưa ra xã hội không đủ tiêu chuẩn vẫn cứ ngang nhiên tồn tại "bình đẳng" chỉ vì nó từ thành phần được ưu đãi.

Thế nhưng, những điều vô lý đó vẫn nghiễm nhiên tồn tại như một quy luật của riêng chế độ Cộng sản với chủ nghĩa lý lịch.

Những cuộc thi cử chọn người hiền tài, những phần tử con ông cháu cha, người có công, con thương binh, liệt sĩ, con quan chức... được ưu tiên thêm điểm và các điều kiện khác để vào các trường đại học.

Và điều gì sẽ xảy ra khi các sản phẩm con người được chọn từ những người kém về kiến thức nhưng được ưu tiên đó?

Hẳn nhiên sẽ có một lớp người với tấm bằng trong tay một cách tượng trưng để đưa ra xã hội, cộng với lý lịch "đẹp đẽ" rồi được đưa vào các cơ quan nhà nước, để rồi với kiến thức và trình độ ngu muội gia truyền, họ sẵn sàng phá nát đất nước không thương tiếc.

*Con vua thì lại làm vua?

Khi mới cướp được chính quyền, trong các sách giáo khoa, luôn có những câu ca dao rằng thì là "con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa" nhằm tố cáo chế độ phong kiến thối nát và lạc hậu. Rằng chế độ đó không có chỗ cho người dân dù tài giỏi và uyên bác đến mấy có chỗ để dung thân.
Thế nhưng, càng ngày, người ta càng thấy trong chế độ "XHCN ưu việt", hiện tượng con vua lại làm vua ngày càng trắng trợn bất chấp dư luận.

Người ta không lạ gì một Nông Quốc Tuấn, được đưa lên giữ những chức vụ quan trọng chỉ vì đó là con Nông Đức Mạnh, dù anh ta học hành chẳng có gì nổi bật hoặc có thể nói là dốt, không đỗ đại học đi lao động ở Đức về đưa cấu tạo vào đoàn thể, dựa thế bố mà leo lên.

Người ta cũng không ai không biết nếu không phải là con của Nguyễn Tấn Dũng thì cậu bé Nguyễn Minh Triết vào BCH Đảng bộ Tỉnh Bình Định khi mới 24 tuổi là chuyện mặt trăng rơi xuống đất.
Người ta cũng chẳng ngạc nhiên khi Nguyễn Bá Cảnh vào Thành ủy Đà Nẵng khi 31 tuổi chỉ vì là con Nguyễn Bá Thanh - một người luôn ra rả về tệ nạn lạm nhũng chức quyền và kéo bè kéo cánh trong cơ quan nhà nước.

Thế rồi, như cha ông nói: "Thượng bất chính, hạ tắc loạn". Càng ngày càng nở rộ chuyện con ông cháu cha vào chiếm chỗ trong các cơ quan quyền lực nhà nước cách bất thường. Mới đây, con trai Bí thư Thành ủy Sài Gòn Lê Thanh Hải là Lê Trương Hải Hiếu trở thành chủ tịch quận trẻ nhất Sài Gòn khi mới 34 tuổi. Tiếp bước là con trai cựu Bí thư Tỉnh ủy Quảng Nam làm giám đốc sở ở tuổi 30...

Như vậy, những thực tế của nhà nước cộng sản ngày nay, đã vả vào miệng những nhà tuyên giáo đã từng mạnh mẽ lên án chế độ thực dân phong kiến thối nát đã dung túng hiện tượng "Con vua thì lại làm vua".

Có lẽ ngày nay, dưới "chế độ ưu việt" điều khác biệt hơn chế độ phong kiến ngày xưa là ở chỗ: Ngày xưa, cả nước chỉ có một vua, còn ngày nay, có một tập thể các ông vua mang cái thẻ đảng viên đỏ chót.

Và chủ nghĩa lý lịch đã thành công trong việc tạo nên hiện tượng xã hội quái đản này.

Phải chăng, đó cũng là đặc thù của "chế độ mới, chế độ ưu việt" luôn rêu rao: "Mọi người đều bình đẳng"?


Người Việt cố giàu lên, để làm gì? - Tác giả Tuấn Khanh




                                       


Lao động VN đi làm tại ngoại quốc




                                          


Căng thẳng Biển Đông là chủ đề quan trọng tại thượng đỉnh Mỹ-Trung: Tàu thì hung, Mỹ chỉ nói cứng nhưng hành động xìu thì làm ăn cái gì?




                                      


Hong Lei, phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao Tàu Cộng, hôm thứ Ba, cho biết rằng Sandy Phan-Gillis, một người Mỹ hiện bị Tàu Cộng bắt giữ vì nghi ngờ làm gián điệp, đang hợp tác với một cuộc điều tra.




Jeff Gillis, chồng bà Phan-Gillis, cho biết ông đã nhận được tin hôm chủ nhật, hai ngày trước khi ông Tập đã đến Seattle. Dường như đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng Gillis nói rằng ông hy vọng chuyến thăm của ông Tập sẽ là cơ hội cho chính quyền Obama đòi trả tự do cho bà Phan-Gillis sau nhiều tháng ông vận động bí mật và không có kết quả. Từ Houston, nơi hai hai vợ chồng sinh sống, ông Gillis nói với phóng viên tờ TNYT rằng,

“Đúng là một hành động chính trị ngu ngốc nhất trên thế giới khi công bố việc bắt giữ một công dân Mỹ về tội gián điệp ngay trong tuần lễ Tập Cận Bình đến Hoa Kỳ trong một chuyến thăm chính thức.”

Nhà Trắng hôm thứ Ba nói họ quan ngại sâu sắc về một doanh nhân người Mỹ, Phan (Sandy) Phan-Gillis, bị bắt giữ tại Trung Quốc, và nói thêm rằng ông Obama có thể đặt câu hỏi về vấn đề đó với ông Tập


Cảnh sát Nhật áp giải phi công Ðặng Xuân Hợp



 
Hôm 17 tháng 12, cảnh sát Nhật đã bắt quả tang Ðặng Xuân Hợp, phi công của Vietnam Airlines đang vận chuyển hàng gian về Việt Nam. Cảnh sát xác định có khoảng 50 nhân viên (bao gồm cả phi công lẫn tiếp viên hàng không) của Vietnam Airlines dính líu đến tổ chức trộm cắp và vận chuyển hàng gian đang bị điều tra. Vì các nghi can cùng cho biết những Văn phòng đại diện của Vietnam Airlines tại Nhật là nơi cất giấu hàng trộm cắp nên một đợt khám xét những văn phòng này vừa được thực hiện.

Theo báo điện tử VnExpress, người phát ngôn của Vietnam Airlines chỉ xác nhận cảnh sát Nhật đã khám xét các văn phòng của hãng này và đã “làm việc” với một số tiếp viên, phi công. Phía Vietnam Airlines từ chối bình luận trước khi giới hữu trách ở Nhật công bố thông tin.
 
 


Viên chức ngoại giao XHCNVN tại Nhật: Bẩn thỉu và thô lỗ




Bên cạnh các scandal “PCI”, “Vietnam Airlines”, “Tu nghiệp sinh”,… các viên chức ngoại giao của VN tại Nhật cũng đang tạo ra vô số tai tiếng.

Từ dư luận, báo chí Nhật đã cử phóng viên điều tra việc các cơ quan ngoại giao của VN tại Nhật bán giấy tờ giả. Một phóng viên Nhật đã thử liên lạc và cuối cùng mua được một passport từ lãnh sự quán VN tại Osaka với giá chỉ có 30,000 Yen, dù anh ta hoàn toàn không phải là công dân VN và không biết nói tiếng Việt.

Ngoài vụ “Quốc tịch VN trị giá 30,000 Yen”, tòa đại sứ VN tại Tokyo cũng đang nằm trong tầm ngắm do bị nghi chuyên chứng thực các bằng lái xe giả (để người sử dụng được miễn thi lấy bằng lái xe tại Nhật). Sở Cảnh sát Tokyo đã ban hành một chỉ thị, theo đó, những giấy tờ do tòa đại sứ VN chứng thực chỉ có giá trị sử dụng sau khi đã được Bộ Ngoại Giao Nhật chứng thực lại, rằng con dấu của Tòa Ðại sứ VN trên giấy tờ là dấu… thực.

Vụ mới nhất, đang khiến dân chúng Nhật phẫn nộ đó là việc một viên chức của tòa đại sứ VN tại Nhật lăng mạ công đoàn tỉnh Aichi (Airoren), một chi nhánh thuộc Tổng Công Ðoàn Nhật. Trước đó, Airoren đã nhận sự ủy thác của tổ chức công đoàn đại diện cho các công nhân làm việc cho Toyota, yêu cầu bảo vệ quyền lợi cho 64 “tu nghiệp sinh” VN, vốn đang bị Sovilaco, Suleco của phía chính quyền VN và các công ty trung gian ở Nhật bóc lột.

Sau khi Airoren liên lạc với 64 “tu nghiệp sinh” này để làm các thủ thục thay mặt họ nộp đơn kiện đòi quyền lợi, cả 64 người đã bị viên chức của tòa đại sứ VN tại Nhật gọi lên “làm việc”. Trong buổi “làm việc” đó, “tu nghiệp sinh” được yêu cầu chấm dứt quan hệ với Airoren bởi Airoren là một “tổ chức phi pháp” hoạt động như “Mafia”. Ai đó trong số 64 “tu nghiệp sinh” đã bí mật ghi âm và sau khi băng ghi âm được chuyển cho Airoren, Airoren đã gửi văn bản phản kháng cho chính quyền VN, yêu cầu thủ tướng VN phải xin lỗi, nếu không, họ sẽ kiện đại sứ quán VN ra tòa án Nhật.

Trước sự kiện này, blogger có nickname “Minh T” nhận xét: “Chắc chắn những nhân vin của tòa đại sứ là đảng viên. Họ phải hiểu rằng Ðảng cộng sản là đại diện của giai cấp công nhân nhưng họ đã không đứng về phía công nhân mà còn sỉ nhục người ta. Họ là nhân viên ngoại giao nhưng quên mất nghiệp đoàn lao động là biểu tượng của nhân dân lao động Nhật”. Cũng blogger “Minh T” kể tiếp: “Tanaka Masao – một cảnh sát viên của tỉnh Gunma đang tham gia điều tra vụ hàng không VN, có cha từng là cố vấn quân sự cao cấp của Việt Minh, nói như thế này với báo chí Nhật: Tôi không thể tưởng tưởng và hiểu được, tại sao một dân tộc có 4,000 năm văn hiến, dũng cảm, lại để thế hệ con cháu phải đi làm nô lệ ở xứ người như vậy”.

“Tu nghiệp sinh” XHCNVN tại Nhật – một loại nô lệ



Vụ bê bối liên quan tới Vietnam Airlines tại Nhật không chỉ giới hạn trong phạm vi tổ chức-vận chuyển-tiêu thụ hàng ăn cắp. Báo chí Nhật và một số du học sinh tại Nhật đã cung cấp thêm nhiều thông tin để lý giải vì sao “tu nghiệp sinh” VN tại Nhật phải tham gia vào các tổ chức trộm cắp do nhân viên Vietnam Airlines tổ chức.

Về lý thuyết, “tu nghiệp sinh” là một dạng học nghề nên dù sang Nhật để làm thuê song không được trả lương mà chỉ được hưởng “trợ cấp”. Ðó là sự bất công thứ nhất mà người nghèo ở Việt Nam phải gánh chịu khi chập nhận sang Nhật làm thuê.

Bất công thứ hai là muốn được đi sang Nhật làm “tu nghiệp sinh”, những người nghèo ở Việt Nam phải đóng khoảng 1 triệu Yen/người cho Sovilaco hoặc Suleco (những doanh nghiệp quốc doanh, độc quyền xuất khẩu lao động sang Nhật). Vì sợ “tu nghiệp sinh” bỏ trốn, Nguyễn Gia Liêm – đại diện của Bộ Lao Ðộng Thương Binh Xã Hội VN được cử sang Nhật để “giám sát, bảo vệ quyền lợi cho người lao động Việt Nam” đã yêu cầu giới chủ ở Nhật thu giữ passport, thẻ ngoại kiều của “tu nghiệp sinh” nhằm bảo vệ quyền lợi cho Sovilaco hoặc Suleco. Ða số chủ hãng của Nhật chỉ dám giữ passport của “tu nghiệp sinh” vì thu giữ giấy tờ tùy thân của người khác là vi phạm luật pháp của Nhật.

Gần như tất cả “tu nghiệp sinh” tại Nhật phải làm việc khoảng 20 tiếng/ngày và 7 ngày/tuần nhưng chỉ được trả “trợ cấp” 70,000 Yen/tháng (khoản thu nhập chỉ bằng một nửa mức thu nhập tối thiểu) vì là… “tu nghiệp sinh”. Bất công thứ ba là 50% khoản trợ cấp 70,000 Yen/tháng đó được giới chủ Nhật chuyển vào tài khoản của Sovilaco hoặc Suleco tại Nhật, để Sovilaco hoặc Suleco khống chế “tu nghiệp sinh”: Một mặt ngăn ngừa họ bỏ trốn do lao động cực nhọc, lương thấp, mặt khác để hưởng tiền lời. Nếu “tu nghiệp sinh” đau bệnh, xin trở về nguyên quán sớm hoặc có lỗi lầm dẫn tới bị sa thải trước khi “hợp đồng gửi đi làm tu nghiệp sinh” hết hạn, Sovilaco hoặc Suleco sẽ tịch thu toàn bộ số tiền 50% đã giữ mỗi tháng để “bồi thường các thiệt hại do vi phạm hợp đồng”. Ðó là chưa kể, mỗi tháng, một tu nghiệp sinh còn phải trả cho Sovilaco hoặc Suleco 10,000 Yen “quản lý phí”.

Một blogger người Việt có nickname là “Minh T”, sống tại Nhật khẳng định: “Với 25,000 Yen còn lại, phải dành 10,000 Yen trả tiền nhà/tháng, 15,000 Yen để trả các loại chi phí ăn, uống, điện, nước, ga,… gái không làm điếm, trai không ăn cắp cho bọn Hàng không VN mới là chuyện lạ vì họ đã bị bóc lột đến tận xương tủy. Mong sao cảnh sát Nhật phối hợp với ICPO (Hình cảnh Quốc tế), điều tra, hốt hết bọn bất lương trong các đường dây buôn người của chính phủ VN như họ đã tuyên bố”.