khktmd 2015
Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2022
Nàng Ca Sĩ Trọc Đầu - Tác giả Từ Thức
Một ông bạn sống ở Mỹ cho hay hè này sẽ đi chơi Paris. Và nói : ‘’tôi mê théâtre -nếu đất nước như đất nước người ta, chắc đã thành diễn viên hay đạo diễn- rất muốn coi một vở kịch Pháp, nhưng tiếng Tây tôi lơ mơ, chữ đực, chữ cái. Bạn thấy có vở kịch nào hay mà thật dễ hiểu, chỉ dùm ’’.
Tôi suy nghĩ, cuối cùng sẽ dẫn ông bạn đi coi ‘’ La Cantatrice Chauve ‘’. Bởi vì đó là vở kịch…khó hiểu nhất thế giới.
Coi La Cantatrice Chauve, không ai hiểu gì hết , kể cả…tác giả, Eugène Ionesco.
Tiếng Tây càng lơ mơ càng hay, vì càng hiểu càng bối rối.
Tác phẩm của Ionesco, ra mắt năm 1950, đã chiếm kỷ lục thời gian trình diễn liên tiếp trên một sân khấu.
Vở kịch, từ 1957 tới nay, đã được trình diễn không gián đoạn trong…60 năm liền tại Théâtre de la Huchette, một rạp hát nhỏ, đường Huchette, khu Latin, cách Nhà thờ Đức Bà khoảng 200 thước.
Nhiều thế hệ diễn viên, đạo diễn đã thay nhau lên sân khấu để vở kịch tiếp tục sống, không một vết nhăn. Ông bà này chết, hay già quá, người khác lên thay.
La Cantatrice Chauve là một tác phẩm thuộc loại ‘’théâtre de l’absurde’’ ( kịch nghệ của sự phi lý ), không có kịch bản, không đầu, không đuôi, với những câu đối thoại đầu voi đuôi chuột.
Hãy tưởng tượng, trong một cuộc trò chuyện, có ai nói tới hoa hồng, bạn lên tiếng, nói về những cảm nghĩ riêng, những kỷ niệm riêng về hoa hồng, không liên hệ gì tới câu chuyện chung. Một người khác nghe chữ ‘’ chợ Bến Thành ‘’, gợi lại những liên tưởng riêng tư, lộn xộn về chợ Bến Thánh. Cứ như vậy, vở kịch lan man cho tới khi hạ màn, không ai hiểu ai, không ai hiểu mình nói gì, người khác muốn nói gì. Không có đối thoại, trao đổi, mỗi người đi một ngả, nhìn một hướng.
Tại sao La Cantratrice Chauve ( Nàng Ca sĩ Đầu Trọc ) ?. Đơn giản : bởi vì trong vở kịch, không có ca sĩ và không có ai trọc đầu ( cantatrice là ca sĩ hát nhạc cổ điển, opéra..)
SOUND AND FURY
La Cantatrice Chauve là hài kịch ? Có thể, vì nhiều khi người ta buồn cười vì những câu đối thoại ngớ ngẩn, bất ngờ, kỳ cục.
Một bi kịch ? Chắc chắn. Ionesco muốn nêu cái vô lý của ngôn ngữ, nói một đàng, nghĩ một nẻo, hay nói dê, người khác hiểu ngựa. Cái bế tắc trong mối liên lạc giữa người với người, đầy những ngộ nhận, những thành kiến. Ngôn ngữ, thay vì là cái cầu nối, trở thành những bức tường.
Hơn cả ngôn ngữ, tác giả muốn mô tả một xã hội bế tắc, hỗn loạn, một thế giới lộn xộn, vô trật tự, diễn tả cái vô lý cực kỳ của đời sống ( l’absurdité de l’existence ).
Người Việt ta, quen với lối diễn tà đơn giản, có mở có kết, có ...hậu, sẽ rất ngỡ ngàng, hay khó chịu khi coi Ionesco lần đầu. Nhưng thiên hạ đã quen với các hình thức nghệ thuật mới từ bao nhiêu năm nay. Thế giới của Ionesco kỳ cục, phi lý, nhưng nó chưa chắc đã phi lý hơn đời sống thực.
Ionesco chỉ diễn tả cái nhìn của Shakespeare ( thế kỷ ...16 ) : Life ''is a tale. Told by an idiot, full of sound and fury. Signifying nothing '' ( Đời sống giống như câu chuyện của một thằng ngu. Đầy những tiếng la hét và cuồng nộ. Chẳng có ý nghĩa gì )
NGỒI CHỜ GODOT
Eugène Inesco ( 1919-1994 ), thuộc Hàn Lâm Viện Pháp, cùng với Samuel Beckett, là giáo hoàng của ‘’ théâtre de l’absurde ‘’.
Vở kịch '' anti-théâtre '' nổi tiếng của Beckett, ‘’En attendant Godot.’’, cũng được trình diễn năm này qua năm khác trên kháp thế giới.
Hai người ngồi bên lề đường, tán gẫu với nhau, trong khi chờ Godot. Câu chuyện đầu ngô, mình sở. Cả hai, cũng như khán giả, không hiểu họ nói gì, không biết Godo là ai và tại sao ngồi chờ Godot. Cuối cùng Godot không tới .
Vô lý ? Có chắc là vô lý, absurde ?
Có bao giờ bạn chứng kiến những câu chuyện đầu Ngô mình Sở ? Bạn chưa nghe các nhà ''lãnh đạo'' An Nam thi nhau nổ, không biết họ nói cái gì, về cái gì ? Có bao giờ bạn có cảm tưởng cả đời, mình chờ đợi mà không biết chờ ai, chờ cái gì ?
Thứ Năm, 13 tháng 1, 2022
Thứ Tư, 12 tháng 1, 2022
Thứ Ba, 11 tháng 1, 2022
Thơ Mai Thảo
Em rất yêu những con đường
Mười năm ôi những con đường chúng ta
Chân hồng vừa ghé ngã ba
Vượt qua ngã bảy đã ra khỏi đời
Đường ta đi ở cạnh trời
Cạnh nhân thế, cạnh loài người đường ta
Thứ Hai, 10 tháng 1, 2022
Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2022
Người giàu ở Hà Nội tìm đường sang Mỹ - Tác giả Nguyễn Quang Anh
Chưa bao giờ khoảng cách giàu nghèo tại Hà Nội trở nên rõ rệt như lúc này. Người giầu có tìm hiểu cách thức chuyển tiền qua Thụy Sĩ và có thẻ xanh vào Mỹ .Người giàu nhờ có chức vụ cao trong chính quyền. Họ giàu thì quá giàu nhưng khó có thể biết nguồn tiền họ kiếm được ở đâu ra.” – Người giàu ở Hà Nội tìm cách di-cư sang Mỹ …. NHƯNG.. – Điều kiện khó nhất cho họ là làm sao đễ minh chứng nguồn gốc tài sản. – Đó là phương cách “rửa tiền”
HÀ NỘI – Trong bối cảnh nợ công của Việt Nam sắp vượt trần, phân hóa giàu-nghèo ngày càng cách biệt, đời sống xã hội có nhiều rủi ro, giới giàu có ở Hà Nội đang ráo riết tìm đường định cư ở Mỹ để bảo toàn khối tài sản.
Hào nhoáng và bất an
Có mặt tại Hà Nội trong những ngày này, người ta không khó để bắt gặp những chiếc xe BMW, Bentley, Roll-Royce bóng lộn, trị giá cả vài trăm ngàn đô la xuất hiện ngạo nghễ trên những con phố chật hẹp. Nhưng trong tầm mắt của du khách cũng có cả những người buôn thúng, bán bưng chật vật với chuyện kiếm được dăm ba chục ngàn đồng mỗi ngày. Quang cảnh khiến người ta nhớ đến khái niệm “phồn vinh giả tạo” mà một nhà thơ đã dùng để miêu tả thời thế.
Con đường dẫn vào khu Ciputra ở phía Tây Bắc của Hà Nội, cách trung tâm thành phố khoảng 10 km, khiến tôi có cảm giác như mình mới lạc vào một vương quốc của người giàu. Những chiếc xe hơi hạng sang như Roll Royce đậu trước mỗi nhà. Được biết mỗi khu là một tập thể nhà giàu có cùng điểm chung: cùng là “soái Nga” (từng làm ăn lớn ở Nga) hoặc dân Mộc Châu-Lạng Sơn, hoặc cùng ngành công an, thuế vụ…
An ninh của khu này được bảo đảm với những vòng bảo vệ nghiêm ngặt nên không có chuyện xe sang để ngoài đường bị bẻ kính chiếu hậu, ăn cắp vặt.
Người bạn dẫn đường là thổ địa tiết lộ, giá nhà biệt thự ở đây bét nhất từ 45 tỷ đồng, tức hơn $2 triệu/căn. Chuyện một cư dân Ciputra sở hữu cùng lúc ba, bốn căn biệt thự, chưa kể một, hai căn nhà ở phố cổ trị giá triệu Mỹ kim là việc hết sức bình thường.
Mà Hà Nội bây giờ không chỉ có mình Ciputra, người ta có thể kể thêm một loạt những The Manor, Indochina, Pacific Palace, Golden West Lake… như là minh chứng về đẳng cấp của giới thượng lưu tại thủ đô.
Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng ấy có khi là tâm thế bất an trước thời cuộc. Rất kín kẽ khi đề cập đến chuyện làm ăn, nhưng một nhà giàu mà tôi có dịp tiếp xúc bộc lộ mối quan ngại về rủi ro mà nguyên văn lời ông ta là “báo động đỏ.”
“Nói thật với chú, tôi có nhiều tiền mà chẳng biết làm gì cho hết, tiền nhà cho thuê tại các con phố trung tâm lại dùng để mua đất và tích lũy. Hai đứa con đi học ở Canada, vợ chồng tôi có đi du lịch Châu Âu mỗi năm vài ba chuyến cũng chẳng hết tiền,” vị này nói.
Tôi tin là ông ta nói thật, chứ không khoe mẽ như một số vị đại gia nửa mùa khoe khoang ảnh ăn tiệc cá anh vũ với giá 3 triệu đồng, tức $150/kg trên mạng xã hội để chứng tỏ đẳng cấp hơn người.
Vấn đề cấp bách của vị doanh nhân này cũng như nhiều đại gia kín kẽ khác tại Hà Nội là tìm hiểu cách thức chuyển tiền qua Thụy Sĩ và có thẻ xanh vào Mỹ, cũng như bảo toàn khối tài sản của họ.
Người đàn ông ở tuổi trung niên này bày tỏ rằng ông không tin vào hệ thống ngân hàng trong nước, những cuốn sổ tiết kiệm với dãy số hàng chục con số không có nguy cơ trở thành tờ giấy lộn kể cả bất động sản cũng thành bã trong tình hình này.
Công ty môi giới định cư ăn nên làm ra
Tuy đề nghị không nêu tên thật trên mặt báo nhưng một chuyên gia báo chí làm việc tại đại sứ quán một nước phương Tây ở Hà Nội thẳng thắn cho biết, “Chưa bao giờ khoảng cách giàu nghèo tại Hà Nội trở nên rõ rệt như lúc này. Điều này dễ dàng nhận thấy qua nhà đất, ăn uống và y tế. Người giàu ở nhà to đẹp, có bảo vệ, mỗi mét vuông tính bằng ngàn Mỹ kim. Họ ăn thực phẩm sạch hoặc dùng hàng nhập cảng. Họ đi chữa bệnh ở các bệnh viện quốc tế hoặc ra nước ngoài điều trị.”
“Những người giàu nhờ có chức vụ cao trong chính quyền hoặc tham gia buôn bán chính sách thường cho cho con cái đi học ở nước ngoài chứ không làm thẻ xanh đi Mỹ vì họ phải tỏ ra trung thành với chính quyền.”
Theo chuyên gia nêu trên, những người giàu do làm ăn buôn bán tại Hà Nội có thể chia làm hai nhóm: Một tin rằng các điều kiện ở Việt Nam vẫn tốt và Đảng Cộng Sản sẽ còn tồn tại lâu dài. Nhóm còn lại thì bi quan trước thực tại nên tìm cách lo cho cả gia đình ra nước ngoài thông qua các chương trình đầu tư định cư.
Bản thân vị chuyên gia này cũng tin rằng nhóm thứ hai mới là nhóm đa số. Bởi trong bối cảnh mỗi ngày mở báo ra đọc là thấy tin chém giết, thực phẩm bẩn, hối lộ, tham nhũng tràn lan, người ta thật khó để bình tĩnh và lạc quan về tương lai của con em mình, nhất là khi họ có điều kiện tài chính để chọn lựa cơ hội đổi đời.
Vị chuyên gia báo chí cũng cho rằng một khi không còn kỳ vọng về sự thay đổi tốt đẹp hơn tại Việt Nam, sẽ ngày càng có nhiều người muốn có cơ hội lấy thẻ xanh vào Mỹ hoặc Canada, nên những công ty môi giới định cư sẽ phát đạt.
Mỹ là miền đất hứa
Điều này được minh chứng trong thực tế. Gần đây, các buổi hội thảo giới thiệu chương trình đầu tư định cư EB-5 lấy thẻ xanh Mỹ được tổ chức dồn dập ngay tại thủ đô Hà Nội và thường không còn một chỗ trống.
Bình quân sau mỗi buổi hội thảo, công ty định cư làm thủ tục cho hàng chục khách hàng với phí dịch vụ khoảng hơn $40,000/trường hợp.
Tuy vậy, theo một doanh nhân làm lĩnh vực môi giới định cư cho biết thách thức lớn nhất đối với công ty ông và các luật sư đối tác là chứng minh nguồn gốc tài sản của khách hàng.
Thực tế, trong số những người giàu nứt đố đổ vách tại Hà Nội hoặc được tôn vinh trong danh sách doanh nhân tiêu biểu của Việt Nam hàng năm, sẽ thật khó tìm một nhân vật tay trắng làm nên hoặc làm giàu một cách minh bạch, đóng thuế đầy đủ. Những yếu tố này khiến họ không thể minh bạch nguồn gốc tài sản và nguồn tiền trong quá trình làm thủ tục đầu tư định cư.
Cái khó ló cái khôn, trước khi chính danh tham gia chương trình EB-5 để lấy thẻ xanh tại Mỹ, các đại gia Hà Nội đang được những công ty môi giới định cư mách nước cho chiêu thức đảm bảo tài sản bằng cách tham gia đầu tư sang nước ngoài, chẳng hạn Singapore, Hồng Kông…
Tại thời điểm này, thị trường môi giới định cư đang nở rộ, các công ty làm dịch vụ này phải cạnh tranh gay gắt để thu hút khách hàng. Do vậy, thị phần khách Hà Nội được xem là béo bở tuy không dễ nuốt vì vấn đề “họ giàu thì quá giàu nhưng khó có thể biết nguồn tiền họ kiếm được ở đâu ra.”
Khi dân Hà Nội không “chịu” dân Hà Nội
Giám đốc một công ty môi giới dịch vụ định cư ở Mỹ có văn phòng tại Sài Gòn tiết lộ, khách hàng tại Hà Nội của ông thường không chịu nhân viên người Hà Nội làm tại chi nhánh ở thủ đô tư vấn với lý do, “Nhìn mặt và nghe giọng không đáng tin cậy!”
Họ đòi nhân viên từ Sài Gòn, nói giọng miền Nam gọi điện ra hoặc họ bay vào Sài Gòn tư vấn trực tiếp. Mặt khác, khi nhân viên tư vấn hỏi về nguồn tiền, câu trả lời quen thuộc của khách hàng tại Hà Nội là, “Tiền do ông bà để lại” hoặc “Hồi trước, tôi đi Ngavề.”
Vẫn theo vị giám đốc này, “cách hành xử, thái độ trịch thượng của khách hàng Hà Nội cũng dễ khiến người ta liên tưởng đến tầng lớp trưởng giả Trung Quốc hiện nay.”
Càng tìm hiểu, càng thấy đau thương cho dân tộc !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)