"Mát xa sung sướng" là gì?
Là các tiệm mát xa có cả dịch vụ mát xa tình dục.
Loại này không khó tìm ở Úc.
Lại có cả trang trực tuyến dành cho người lớn, nơi khách hàng để lại nhận xét về những kinh nghiệm của họ về dịch vụ này.
Chủ nhân các dịch vụ này thường tuyển người trên các trang mạng cộng đồng và các diễn đàn, với nội dung quảng cáo tìm phụ nữ và những người đồng tính nam có thể xoa bóp và làm thêm dịch vụ khác nữa.
Joy là một nhân viên xoa bóp người Thái ở độ tuổi 30, người đã từng làm việc tại một số tiệm mát xa ở Sydney trong khoảng một năm nay.
Cô đang ở Úc với visa sinh viên, học tiếng Anh và kế toán, và làm việc tại các salon trá hình là những tiệm xoa bóp bình thường.
Khi ở Thái Lan, cô không bao giờ nghĩ rằng sau cùng sẽ sa vào nghề mát xa sung sướng này.
Khi làm mát xa bình thường cho khách, ông chủ thường trả cho Joy tương đương với một nửa số tiền mà khách phải trả.
Bất kỳ những yêu cầu đi xa hơn sẽ được trực tiếp thương lượng giữa khách và nhân viên mát xa.
Các khoản chi phí cho các dịch vụ thêm thắt, chẳng hạn như mát xa khỏa thân, kích thích bằng tay, tình dục bằng miệng hoặc giao hợp, khoảng từ $20 đến $150, và cô có thể bỏ túi số tiền này.
Cô nói, trung bình, cô có thể kiếm được khoảng $1.500 đến $1.700 tiền mặt một tuần.
Có mấy loại tiệm mát xa ở Úc?
Một chủ tiệm mát xa tại Melbourne tên Ann giải thích ở Úc có ba loại tiệm mát xa chính
Loại thứ nhất là các cửa hàng mát xa công khai, người chủ cho khách hàng biết về các dịch vụ tình dục có sẵn và quảng cáo nhân viên mới.
Loại thứ hai là mát xa 'úp mở' ông bà chủ chủ giả vờ các dịch vụ tình dục không có sẵn, nhưng cho phép nhân viên của họ bán dâm.
Loại cuối cùng là các cửa hàng mát xa "ẩn", chủ tiệm tuyên bố rằng không có dịch vụ tình dục nhưng các nhân viên có thể bán dâm bí mật.
Mãi dâm ở hầu hết các nơi trên đất Úc không phải là bất hợp pháp, nhưng luật về mại dâm từng tiểu bang khác nhau, do chính phủ tiểu bang, hội đồng thành phố địa phương hoặc cảnh sát thực thi.
Những nhà chứa không có giấy phép rất khó theo dõi việc hành nghề bao gồm chăm sóc sức khoẻ tình dục hoặc y tế và an toàn tại nơi làm việc.
Joy nói những nơi cô đã làm việc đã không bao giờ yêu cầu hoặc khuyến khích cô để kiểm tra các bệnh nhiễm trùng lây truyền qua đường tình dục.
Cô kiên quyết nói rằng cô không phải là nạn nhân của nạn buôn người hoặc nô lệ tình dục.
Thế nào là nô lệ tình dục?
Nhưng Tiến sĩ Pringle có một cái nhìn khác hẳn.
Các nhân viên mát xa xác định nạn buôn người một cách rất hẹp, như bị bắt cóc và bị xích vào giường, hoặc bị bắt giữ như là con tin.
Tuy nhiên, cả đạo luật buôn người quốc tế, và luật Úc về buôn người, nạn nhân không buộc phải rơi vào danh mục buôn bán, các điều khoản ở Úc nói về việc chủ dùng nhân viên có đúng cách không, liệu nhân viên đó có bị bóc lột hay không?
Vì vậy, vấn đề chính là khai thác, bóc lột con người, hơn là những phong trào buôn người xuyên biên giới.
Cô Joy vẫn đều đăn đi làm ở các tiệm massage "tới bến" mỗi ngày.
Vẫn chiều theo mọi đòi hỏi đôi khi quái gở của khách làng chơi.
Mà không quan tâm về nguy cơ nhiễm bệnh qua đường tình dục.
Cô muốn giúp đỡ cha mẹ để ông bà không túng thiếu quá.
Và cần dành dụm tiền để mở một tiệm tạp hóa khi trở lại quê nhà Thái Lan.