khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2018

Kế hoạch “Đô thị thông minh” lại đầu voi đuôi chuột?







Các tin “tiêu cực” chỉ nên chiếm 10% nội dung của các tờ báo.







Bài học Malaysia: Muốn hủy các dự án của Tàu Cộng







Sức mạnh mềm của Tàu Cộng ở Việt Nam phản tác dụng







VNCS LẠI BỊ KIỆN - Tác giả Ls Lê Công Định




Vào ngày 15-8, tờ báo của Anh là The Guardian đã có bài viết gây chấn động ngành thăm dò khai thác dầu khí thế giới : Oil firms use secretive court hearing in bid to stop Vietnam taxing their profits (Các công ty dầu sử dụng phiên tòa xét xử kín trong nỗ lực ngăn chặn Việt Nam đánh thuế lợi nhuận).

Theo bài báo, hai hãng dầu khí ConocoPhillips và Perenco đang cố gắng ngăn chặn khoản thu thuế 140 triệu bảng từ việc bán mỏ dầu trong vụ kiện quan trọng trốn thuế của các công ty đa quốc gia, và đã tiến hành biện pháp pháp lý nhằm ngăn chặn Việt Nam thu thuế đối với lợi nhuận thu được trong một thương vụ dầu mỏ lớn.

Hai hãng dầu ConocoPhillips và Perenco sẽ nỗ lực để ngăn chặn chính phủ Việt Nam đánh thuế ước tính 179 triệu đô la (140 triệu bảng) là tiền thuế thu được từ lợi nhuận việc bán các mỏ dầu trong nước.

Cũng theo The Guardian, vụ tranh chấp sẽ được xét xử tại một tòa án quốc tế đầy quyền lực nhưng ít được biết đến, và bí mật đến nỗi việc tiết lộ thông tin về ngày và địa điểm của phiên xét xử đều bị hạn chế.

Tòa án này do Liên hợp quốc quản lý, và ít được biết đến bên ngoài giới pháp lý được ưu tiên. Nhưng kết quả phiên tòa có thể đánh dấu một sự thay đổi đáng kể trong cách mà các công ty đa quốc gia cố gắng tránh đóng thuế cho các nước nghèo hơn.

Vụ việc xảy ra sau vụ mua bán năm 2012 hai công ty thuộc sở hữu một chi nhánh tại Anh của công ty dầu khí Mỹ khổng lồ ConocoPhillips là ConocoPhillips Gama Ltd, và ConocoPhillips Cuu Long. 2 công ty này được bán cho một công ty của Vương quốc Anh thuộc sở hữu của công ty dầu Anh-Pháp tên là Perenco.

Theo các hồ sơ lưu tại trụ sở công ty ở Anh, ConocoPhillips đã bán các công ty này với giá 1,3 tỷ đô la, thu được lợi nhuận 896 triệu đô la. Lẫn trong chi tiết của những hồ sơ đó là một ghi chú nhỏ cho rằng công ty không phải đóng thuế cho khoản tăng vốn này.

Các khoản lợi nhuận miễn thuế được thực hiện theo điều luật "miễn thuế cổ đông có tài sản" của Vương quốc Anh, có nghĩa là lợi nhuận từ việc bán cổ phần trong các công ty con không phải chịu thuế lợi tức ở Anh.

Nhưng trong khi Vương quốc Anh có thể chọn không thu bất kỳ khoản thuế tăng vốn nào, Chính phủ Việt Nam đã thông báo ý định đánh thuế cho vụ giao dịch này.

Một phát ngôn viên của ConocoPhillips cho biết: “Việc mua bán diễn ra giữa hai công ty đăng ký thường trú tại Vương quốc Anh và không chịu thuế tại Việt Nam. Các công ty đối tác cũng là các công ty của Anh. Vì vậy thương vụ này không nợ khoản thuế nào tại Việt Nam.”

Công ty cho biết sẽ “theo đuổi mọi biện pháp pháp lý sẵn có để thách thức bất kỳ nỗ lực nào của Việt Nam về việc đánh thuế giao dịch này”.

ConocoPhillips và Perenco đã đệ đơn kiện theo Hiệp ước đầu tư song phương Anh - Việt, vụ kiện này sẽ theo đúng quy trình chế tài được điều hành bởi Ủy ban Liên hợp quốc về Luật Thương mại Quốc tế. (Theguardian | ngày 15-8-2018)

Bình thường hay bất bình thường?

Vụ kiện xuất phát từ việc hai công ty ConocoPhillips Gama Ltd và ConocoPhillips Cửu Long, thuộc sở hữu của một công ty dầu khí Anh Quốc là công ty con của Tập đoàn ConocoPhillips (Mỹ), được bán cho một công ty của Anh Quốc thuộc sở hữu của Tập đoàn Perenco vào năm 2012.

ConocoPhillips sở hữu hơn 23% cổ phần trong tổ hợp năm giếng dầu ở lô 15-1 thuộc bể trầm tích Cửu Long.

ConocoPhilips cũng nắm giữ 36% cổ phần mỏ Rạng Đông tại lô 15-2 và hơn 16% cổ phần trong dự án đường ống dẫn khí Nam Côn Sơn. Những tài sản do hai công ty ConocoPhillips Gama Ltd và ConocoPhillips Cuu Long nắm giữ đều nằm ở Việt Nam.

Vào tháng 2/2012, Conoco Philips- hãng dầu mỏ lớn thứ 3 nước Mỹ đã ký thỏa thuận bán toàn bộ tài sản tại Việt Nam (ba đơn vị cổ phần) nói trên cho Perenco France (Pháp) với tổng giá trị khoảng 1,3 tỷ đôla. Đây là một trong 3 thương vụ và ConocoPhilips thu về lần lượt từng đơn vị cổ phần là 615 triệu USD, 397 triệu đôla, 287,3 triệu USD. Với việc bán ba đơn vị cổ phần dự án này,

ConocoPhillips đã thu được lợi nhuận 896 triệu đô la, và không phải trả thuế khi chuyển nhượng cổ phần.

Một chuyên gia về thuế của hãng kiểm toán khổng lồ KPGM nói với người viết bài này rằng: Các khoản lợi nhuận miễn thuế ( của ConocoPhilips)được thực hiện nhờ chính sách "miễn thuế cổ đông lớn" của Vương quốc Anh. Điều này có nghĩa là lợi nhuận từ việc bán cổ phần trong các công ty con không phải chịu thuế lợi tức ở Vương quốc Anh.

Việc sang nhượng dự án, hoặc một phần dự án khai thác dầu khí là chuyện bình thường từ nhiều năm nay trong hoạt động thăm dò và khai thác dầu khí ở Việt Nam nói chung và thế giới nói riêng.

Vào năm 2000, ConocoPhilips đã tiến hành mua lại một số lớn cổ phần của dự án mỏ dầu Vừng Đông và Rạng Đông của Công ty dầu khí Việt- Nhật(JVPC) ở lô 15.1 và trở thành cổ đông lớn của dự án này. Việt Nam đã không tiến hành thu thuế sang nhượng dự án đối với bên bán là JVPC.

Cũng vào năm 2001, tập đoàn dầu khí Ấn Độ ONGC và tập đoàn dầu khí Na Uy Statoil đã bán cổ phần của mình tại dự án khí đốt Nam Côn Sơn Pipelines cho chính ConocoPhilips khi dự án đang trong giai đoạn xây dựng và triển khai. Vào thời điểm đó, Chính phủ Việt Nam đã không thu thuế chuyển nhượng cổ phần đối với hai tập đoàn này.

Vào tháng 3/2012, Tập đoàn Dầu khí Soco International PLC của Anh Quốc chi 95 triệu USD để mua lại 20% cổ phần trong Soco Vietnam từ Lizeroux Oil & Gas Ltd. Soco Vietnam nắm giữ 28,5% cổ phần ở giếng dầu Tê Giác Trắng lô 16-1, và 25% trong giếng Cá Ngừ Vàng lô 9-2. Trong khi đó, Lizeroux là công ty có cổ phần chính. Trong thương vụ này, phía Việt Nam không tiến hành đánh thuế sang nhượng cổ phần dự án.

Cũng vào năm 2012, tập đoàn dầu khí BP đã sang nhượng toàn bộ cổ phần của mình trong dự án khí Nam Côn Sơn Pipelies cho tập đoàn TNK. BP đã không mất một đồng thuế nào từ vụ chuyển nhượng cổ phần dự án khí đốt khổng lồ này.

Ông Cavinder Bull, Chủ tịch hội đồng trọng tài đang thụ lý vụ kiện của ConocoPhilips và Perenco, nói rằng không phù hợp để đưa ra bình luận "bằng bất cứ cách nào" về vụ kiện, vốn được xem là vụ đầu tiên thuộc loại này để giải quyết vấn đề thuế lợi tức. Nó cũng đặt ra một tiền lệ đáng lo ngại cho các nước nghèo hơn, vì bất kỳ tranh chấp nào cũng sẽ liên quan đến các khoản chi phí pháp lý rất lớn.

Theo một luật sư thương mại quốc tế ở Vũng Tàu- nơi diễn ra phần lớn các hoạt động thăm dò và khai thác dầu khí ở Việt Nam, Luật doanh nghiệp sửa đổi được ban hành vào năm 2014, Luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Luật quản lý thuế và Nghị định số 83/2013 NĐ- CP ngày 22-7-2013 của Chính phủ ra đời vào năm 2013 nên ba thương vụ chuyển nhượng cổ phần dự án dầu khí của ConocoPhilips vào năm 2012 không thuộc phạm vi điều chỉnh thu thuế của các luật và nghị định này. Hơn nữa, các luật và nghị định này không có các điều khoản về thu thuế đối với việc sang nhượng cổ phần giữa các doanh nghiệp.

Cũng theo luật sư này, Luật Dầu khí 2000 sửa đổi của Việt Nam và Luật dầu khí 2010 sửa đổi của Việt Nam không có bất cứ điều khoản nào về việc đánh thuế vào chuyển nhượng cổ phần trong các dự án dầu khí.

Và quan trọng nhất, cũng theo vị luật sư này, trong Hiệp định tự do thương mại song phương Việt Nam- Anh và Hiệp định đầu tư song phương Anh- Việt không có bất cứ điều khoản nào quy định về việc đánh thuế vào việc chuyển đổi cổ phần sở hữu. “Nếu ConocoPhilips và Perenco kiện Chính phủ Việt Nam ra tòa án quốc tế, phần bất lợi đang thuộc về phía Chính phủ Việt Nam”, vị luật sư đề nghị dấu tên nói.

Trong vụ kiện của ConocoPhilips và Perenco, có một tổ chức phi chính phủ và phi lợi nhuận bằng cảm tính đã bày tỏ thiện chí và đồng cảm với chính phủ Việt Nam.

Theo The Guardian, bà Sarah-Jayne Clifton của tổ chức Chiến dịch nợ Jubilee cho rằng “thật sỉ nhục khi một công ty đa quốc gia đang cố gắng sử dụng một quy trình pháp lý không phù hợp để buộc Việt Nam từ bỏ việc thu thuế. Nhiều vụ kiện chống lại các nước nghèo khó đang tìm cách để truy bức họ phục tùng. Chúng tôi đã nhận thấy điều này ở các quỹ kền kền, nơi mà các công ty, thông qua các tòa án trên khắp thế giới, đã truy đuổi chính phủ các nước đang phát triển trong việc theo đuổi đòi lại các khoản nợ phi lý ”.

Nhưng, cảm tính không có chỗ đứng, không có sức thuyết phục trong các vụ kiện. Với một hệ thống luật pháp không rõ ràng, không tương đồng với các hệ thống luật pháp minh bạch và tiến bộ của thế giới trong trào lưu toàn cầu hóa, Việt Nam chắc chắn sẽ mất mát nhiều trong vụ kiện của ConocoPhilips và Perenco.


A Piece of My Mind, A Refugee’s Journey - Tác giả Bs Khristopher M. Nguyen




My father was born in the hot jungle in a time of war. He fled from there to here on a boat, leaving behind parents, siblings, and friends. He landed on the shores of California and wouldn’t return home again for more than 30 years. What were you doing when you were seven years old?

This little boy grew into a young man outside of Amish country Pennsylvania. Learned to speak the local language. Worked at the Dairy Queen. Played on his high school soccer team. Was deceived by his aunt and uncle, who pretended they were his parents. But they knew he couldn’t forget his family across the world.

My parents met freshman year. Mom had never eaten Chinese food before, let alone Vietnamese food. They fulfilled their own version of the American dream that year. They got pregnant with me and had a shotgun interracial marriage in 1980s western Pennsylvania. Mom took me to her evening classes, breastfeeding me in the back row.

Still not sure how they did this next one. Had two more kids in the next four years. Took turns working while the other finished graduate school. They taught me how to spell and pronounce our last name. They were always home and yet always working at the same time. They must have had superpowers.

Once, I asked Dad about the boat he took from Vietnam. He didn’t want to talk about it. So I asked my uncle instead. Uncle said that five people shared a cabin the size of a Honda Civic and they drank their own urine at least once. I didn’t ask my dad about it again.

I remember our first trip back and the humid Saigon air when we stepped off the plane. There were my grandparents I was meeting for the first time. Dad hugged them. We still have that moment saved on the old camcorder. I wonder how many refugees get to hug their parents again after 30 years?
Summer in Florida, 2008. I signed up to work with refugee kids in Jacksonville. They were from Burma, from Burundi, from Iraq. They all put a smile on my face. They’re probably why I became a pediatrician. I was too young to make the connection but this could have been my father 30 years ago.


Summer in Saigon, 2010. Traveled back alone. Applied to medical school while I was there. Lived with my grandparents. Slept on the floor. Spent time in an orphanage, helping to care for kids with cerebral palsy. Slurped noodles for breakfast in 100-degree heat. Lost my wallet twice and had to have Dad send me money.

I’m lucky. Met my wife at the first party of medical school. Got funding to take some of my classmates to Vietnam and show them the hospitals there. They had an entire ward of patients with dengue. We learned a lot. We had fun. We tried to leave quiet footprints while watching real doctors work.

First days as a doctor. Saw a child with jaundice. Parents from Burma. Took a week to get an interpreter to help get the patient home with a nasogastric tube. Neighbor in the hospital was from Thailand and had malaria. Two floors away, a teen from Guatemala died of liver cancer caused by undiagnosed hepatitis.

The busiest airport in the world is just down the street. Families come here from all around the world. I’m proud of Atlanta. You get used to a certain amount of diversity. Makes me a better person. A better doctor. I want to learn more. I want to help. They remind me of my father.

It’s hard to study a group of people who don’t want to be found. I can’t blame them—people with signs and red hats now protest their arrival at the same airport. I try to learn about them anyhow. We collect some data and make a poster. But the real work is just getting started.

I met with a mother in Stone Mountain. She’s from Sudan. Her son has autism. Her mission is to help kids like her son get the services they need. She’s a real American hero. I visited the free clinic in Clarkston. Met more heroes. Today, some people don’t want these heroes in our country anymore.

Dad turned 50 this weekend. Still doesn’t talk about being a refugee. He doesn’t really have to—his story is my story too. He’s proud that I’m a physician. He would have been a great doctor too. He took a week off work to fly down here and watch our infant son. He’s my hero.

While Dad was visiting, grandpa in Vietnam just had a stroke. Turns out he has a brain tumor. In Vietnamese culture, the oldest grandson leads the funeral for the grandfather. That’ll be my job, probably this year. My son is in charge of that for my dad. I hope that’s years and years from now.

My son is growing up at a time where the world is more accessible than ever. At the same time, more minds are closed than I can ever remember. As a doctor, a father, and the son of a refugee I say this—I am who I am because refugees dare to seek better lives.


Điểm sách Silent Invasion của Clive Hamilton- Tác giả Gs Nguyễn văn Tuấn









Nhờ một bạn bình luận trên Facebook mà tôi biết đến cuốn sách "Silent Invasion" (1) của tác giả Clive Hamilton (2). Phải nói rằng đây là một cuốn sách, nói như Giáo sư John Fitzgerald, rất đáng đọc. Đáng đọc để biết một cuộc xâm lăng âm thầm vào chính trường nước Úc được điều phối từ Bắc Kinh. Đáng đọc để hiểu hơn những chiến lược mà Tàu cộng đã và đang áp dụng, cùng với sự tiếp tay của những Hoa kiều, để mua chuộc ảnh hưởng và qua đó bành trướng chính trị đến các nước khác, trong đó có Việt Nam.

Đây là một cuốn sách cũng như câu chuyện đằng sau (3) đã và đang gây chấn động ở Úc. Đi đâu cũng nghe giới trí thức nói về nó. Hôm kia, trong một buổi giải lao, một giáo sư người Úc thuộc đại học UTS cũng nói với tôi về cuốn sách này, và những gì tác giả cảnh báo. Người Việt chúng ta, dù ở Úc hay ở Việt Nam, cũng nên đọc quyển sách này. Đọc để thấy sách lược của Tàu cộng nhằm gây ảnh hưởng và xâm nhập vào hệ thống chính trị từ cấp cao nhất đến cấp thấp nhất.

Mục tiêu và chiến lược

Mục tiêu của đảng cộng sản Tàu là kéo Úc vào quĩ đạo kinh tế và chính trị do Tàu kiểm soát. Nhưng vì Úc đang là đồng minh thân thiết của Mĩ, nên chiến lược để đạt mục tiêu đó là tạo ra chia rẽ giữa Úc và Mĩ, là gây ảnh hưởng kinh tế, là đe doạ chính trị, là gây bất ổn cho Úc.

Tàu cộng dùng nhiều biện pháp để thực hiện chiến lược trên. Họ có Mặt trận Tổ quốc để lôi kéo Hoa kiều phục vụ cho họ. Họ lập chi bộ đảng cộng sản ở các đại học Úc nhằm kiểm soát tư tưởng của du học sinh và biến họ thành những “chiến sĩ” tuyên truyền ngay trong lòng nước Úc. Họ tung tiền mua chính khách Úc, từ cấp cao đến cấp thấp. Họ vung tiền mua các tập đoàn kinh tế Úc và mua các cơ sở vật chất (như cảng, công ti năng lượng, đất đai và trang trại).

Cách mà đảng cộng sản Tàu (CCP) gây ảnh hưởng và xâm nhập là qua 3 kênh: người Tàu di cư, các tổ chức xã hội do đảng cộng sản Tàu điều hành, và qua tiền. CCP xem những người Tàu di dân trong thập niên 1980 và du học sinh là những phần tử có thể làm trung gian để thu thập thông tin và báo cáo về cho chính phủ Tàu. CCP thành lập hàng loạt các tổ chức mang danh kiều bào (như Ủy ban Hoa kiều ở nước ngoài, Hội đồng hương Hoa kiều, Hội sinh viên, v.v.) và qua đó chuyển tiền để gây ảnh hưởng đến chính trường Úc. CCP còn tung tiền ra cho các nhân vật trung gian để mua ảnh hưởng, mua ý kiến của giới chính trị Úc để họ có những phát biểu có lợi cho Tàu. Số tiền tung ra không phải hàng triệu, mà con số lên đến hàng trăm triệu đôla!

Những kẻ “apologist” cho Tàu cộng và thân Tàu cộng lí giải rằng việc gây ảnh hưởng mà Tàu áp dụng lên Úc là bình thường, vì Mĩ vẫn làm thế chứ có tử tế gì đâu! Nhưng tác giả Hamilton chỉ ra rằng những kẻ apologist này cố tình chối bỏ thực tế là Mĩ là một nền dân chủ, còn Tàu cộng là độc tài; Mĩ không có ý định chiếm Úc, Tàu cộng muốn; Mĩ bảo vệ Úc, Tàu cộng xâm lược hay ít ra là có ý đồ xâm lược. Những khác biệt giữa các tập đoàn kinh tế Mĩ và Tàu cộng cũng được Hamilton chỉ ra rõ ràng: các công ti Mĩ là tư nhân và độc lập với chính phủ, các công ti Tàu là của đảng cộng sản Tàu; Mĩ xem kinh tế là môi trường kinh doanh, Tàu xem kinh doanh là hình thức để đạt mục tiêu chính trị; các công ti của Mĩ không có chi bộ của đảng Cộng Hòa hay Dân Chủ, các công ti Tàu là ổ của đảng cộng sản Tàu (trang 113).

"Tiền là bầu sữa của chính trị"

Một trong những vụ mua ảnh hưởng gây tai tiếng xảy ra vào giữa năm nay (2018), khi một thượng nghị sĩ của Úc tên là Sam Dastyari bị buộc phải từ chức và đuổi khỏi Thượng nghị viện. Lí do là y đã nhận hơn 150,000 AUD từ một tỉ phú tên là Huang Xiangmo, người có mối quan hệ rất mật thiết với đảng cộng sản Tàu. Sam Dastyari biết mình bị tình báo Úc theo dõi, và đã tiết lộ tin này cho Huang Xiangmo. Hành động của Sam Dastyari có dân biểu Úc xem là "phản bội." Phản bội vì làm việc cho ngoại bang. Do đó, sau vụ Dastyari bị đuổi khỏi Thượng nghị viện, Úc phải ra đạo luật nhằm cảnh báo những dân biểu và chính khách Úc có quan hệ với ngoại bang. Nói là "ngoại bang", nhưng nước được hiểu chính là Tàu.

Huang Xiangmo là ai? Huang sinh năm 1969 ở làng Yuhu (dịch là Ngọc Hồ) thuộc vùng Chaozhu tỉnh Quảng Đông. Huang làm giàu nhanh chóng nhờ buôn bán bất động sản và các mối quan hệ (tiếng Hoa là guanxi) với các nhân vật chóp bu trong Đảng cộng sản Tàu (những nhân vật này đều bị đi tù hay tự tử sau này). Có lẽ thấy tình hình không ổn, nên Huang xin di cư sang Úc sống từ những năm đầu thế kỉ 21. Huang vẫn duy trì mối quan hệ hữu hảo với các nhân vật chóp bu trong Đảng cộng sản Tàu, thậm chí đại diện cho Tàu trong các buổi lễ hội quan trọng ở Úc.

Huang Xiangmo có một triết lí rất thú vị: "Money is the milk for politics" (Đồng tiền là nguồn sữa cho chính trị). Nói là làm. Từ ngày ông có mặt ở Úc (khoảng 2010), Huang đã cho hơn 4 triệu đôla cho 2 đảng chính trị của Úc, và ông đã đầu tư 2 tỉ đôla vào nông nghiệp Úc. Huang cho hàng triệu đôla để Đại học Công nghệ Sydney (UTS) thành lập viện Úc-Hoa ACRI (Australia-China Relations Institute). UTS cám ơn Huang bằng cách phong tặng cho ông danh hiệu "Giáo sư".

Trung tâm ACRI được xem là cái loa tuyên truyền của CCP ngay tại một đại học lớn của Úc! Ngay cả vấn đề Biển Đông, ACRI cũng chỉ nói cho Tàu và theo Tàu. ACRI không bao giờ lên tiếng về những đàn áp ở Tàu, không bao giờ đề cập đến vụ Thiên An Môn. Giáo sư Clive Hamilton nói thẳng rằng "Let us call the Australia-China Relations Institute for what it is: a Beijing-backed propaganda outfit disguised as a legitimate research institute, whose ultimate objective is to advance the CCP's influence in Australian policy and political circles." (Chúng ta hãy gọi đúng tên của ACRI: đó là một trạm tuyên truyền của Đảng cộng sản Tàu ngụy trang viện nghiên cứu, mà mục tiêu tối hậu là gây ảnh hưởng của Đảng cộng sản Tàu lên chính sách và chính trường Úc).

Một nhân vật được cuốn Silent Invasion đề cập đến nhiều là Chau Chak Wing. Ông cũng là một tỉ phú người Tàu nhưng có quốc tịch Úc. Ông chủ yếu sống ở Quảng Châu trong một biệt phủ rất lớn. Ông là người không muốn xuất hiện trước công chúng, nhưng là một nhân vật có nhiều quyền thế qua đồng tiền. Năm 2015, ông bỏ ra 70 triệu đô la để mua biệt thự "Le Mer" của tỉ phú James Packer, và đập phá để xây lại cái mới theo ý ông! Tỉ phú Chau Chak Wang có nhiều mối quan hệ quan trọng với các nhân vật chóp bu trong đảng Cộng Sản Tàu và trong giới cầm quyền ở Tàu.

Ở Úc, ông cũng quen với rất nhiều nhân vật chóp bu từ thủ tướng đến bộ trưởng trong chính quyền Úc. Năm 2004 và 2005 ông tài trợ cho Kevin Rudd (người sau này trở thành thủ tướng Úc), Wayne Swan (sau này là bộ trưởng ngân khố), Stephen Smith (sau này thành bộ trưởng ngoại giao) sang Quảng Châu. Chương trình chuyến đi có cả buổi tham quan biệt phủ của Chau được mô tả là "mênh mông" và "xa xỉ". Sau chuyến đi, Chau Chak Wang tài trợ cho Đảng Lao Động Úc 1.7 triệu đôla và Đảng Liberal 2.9 triệu đôla. Báo chí Úc ghi nhận rằng chưa có một doanh nhân gốc Á châu nào mà rộng lòng như Chau Chak Wing.

Năm 2004, Bob Carr, lúc đó là thủ hiến bang New South Wales, cũng là bạn khá thân với Chau. Có lẽ do tình bạn và sự rộng rãi của Chau trong việc cho tiền Đảng Lao Động, nên Carr nhận con gái của Chau là Winky Chau vào làm tập sự trong văn phòng chính phủ của Carr. Sau khi Carr rời chính trường, Winky Chau trở thành "chuyên gia tư vấn", và cô ta mua luôn tờ nhật báo tiếng Hoa Australian New Express Daily.

Chau Chak Wing cũng chính là người cấp tiền cho Đại học Công nghệ Sydney (UTS) xây tòa nhà "Dr. Chau Chak Wing Building." Câu chuyện thật ra bắt đầu từ con trai của tỉ phú Chau Chak Wing. Lúc đó (đầu thập niên 2000), Eric, con trai của Chau Chak Wing, đang theo học cử nhân kiến trúc tại UTS. Hiệu trưởng (vice-chancellor) của UTS lúc đó là Giáo sư Ross Milbourne nhận ra nhân vật này và đã lên một kế hoạch xin tiền được mô tả là "cunning" (các bạn muốn hiểu sao cũng được).

Milbourne hỏi cậu ấm Eric muốn đi chơi ở Los Angeles để gặp kiến trúc sư huyền thoại Frank Gehry không, và dĩ nhiên cậu ấm ham vui gật đầu. Những gì xảy ra phía hậu trường sau đó thì không ai biết rõ, nhưng chỉ biết kết quả thành công mĩ mãn: Chau Chak Wing đồng ý cho UTS 20 triệu đô la để xây dựng một tòa nhà mới lấy tên ông. Mặc dù ông không có bằng tiến sĩ, nhưng ông yêu cầu UTS đặt tên tòa nhà là "Tòa nhà Tiến sĩ Chau Chak Wing".

Nghe lén và mĩ nhân kế

Tàu còn nổi tiếng qua những chiêu trò theo dõi khi các quan chức Úc viếng thăm Tàu. Dưới tiêu đề "Bẫy Mật", tác giả Simon Hamilton thuật lại câu chuyện thủ tướng Úc lúc đó (2014) là Tony Abbott thăm chính thức Tàu cộng, và đoàn của ông có cố vấn Peta Credlin tham gia. Trước khi lên đường, phái đoàn đã được ASIO (cục tình báo Úc) cảnh báo về những chiêu trò theo dõi của an ninh Tàu cộng. ASIO khuyên tất cả các thành viên trong đoàn không dùng charger điện thoại của khách sạn, không dùng bất cứ USB nào được cho làm quà, không bao giờ để máy tính cá nhân trong phòng khách sạn, v.v.

Credlin kể rằng khi nhận phòng khách sạn, bà lập tức rút cái dây điện đồng hồ đánh thức, tắt hết tivi bằng cách rút dây điện khỏi ổ điện. Chỉ vài phút sau, có người gõ cửa nói là "bồi phòng" (housekeeping) đến giúp, và người "bồi phòng" này cắm hai dây điện vào ổ điện. Chờ người bồi phòng rời phòng, Credlin lại rút ra hai dây điện. Vài phút sau, người bồi phòng lại gõ cửa và cắm hai dây vào ổ điện! Bực mình quá, Credlin rút tháo cái đồng hồ đánh thức và để phía ngoài phòng, sau đó bà lấy mền trùm kín cái tivi.

Sở dĩ Credlin phải làm vậy là vì phái đoàn Úc biết được những bẫy mật của Tàu cộng. Trong quá khứ, Tàu cộng dùng rất nhiều mưu mẹo, nhưng phổ biến nhất là dùng mĩ nhân để đưa nạn nhân vào tình thế nan giải. Đã có một dân biểu Úc bị gài bẫy mĩ nhân kế, và Tàu cộng có hẳn video và hình ảnh về mối quan hệ này. Cho đến nay, theo tác giả Simon Hamilton, người dân biểu này đang là cái loa thân Tàu ở Úc.

Đảng là quốc gia

Trong sách Silent Invasion, tác giả Hamilton nhắc nhở cho chúng ta biết rằng xã hội Tàu đã bị tẩy não hơn nửa thế kỉ. Người dân, đặc biệt là giới thanh niên, nghĩ rằng yêu tổ quốc là yêu đảng cộng sản Tàu, vì đảng chính là quốc gia (party is the nation). Giới lãnh đạo của đảng cộng sản Tàu đã từ bỏ (gián tiếp) quan niệm cách mạng Mác xít, đấu tranh giai cấp, và thế giới vô sản. Nhưng họ duy trì cơ cấu đảng theo hệ thống của Lenin.

Năm 2016, viên bộ trưởng giáo dục Tàu tuyên bố thẳng thừng rằng hệ thống giáo dục phải đi đầu trong việc truyền bá ý thức hệ của đảng cộng sản Tàu, và cảnh cáo các 'hostile force' (thế lực thù địch) đang tìm cách xâm nhập vào hệ thống trường học và đại học để gây tổn hại đến "thành tựu của cách mạng."

Những học sinh và sinh viên Tàu ngày nay đã bị tẩy não ghê gớm, tuyệt đại đa số họ không còn phân biệt được giữa đảng và tổ quốc, và sẵn sàng hùng hổ bảo vệ tổ quốc = đảng ở mọi lúc và mọi nơi. Năm 2015, một nhóm sinh viên Tàu thuộc Đại học Quốc gia Úc (ANU) xông vào một nhà thuốc của Đại học và hùng hổ chất vấn chủ nhà thuốc rằng "Ai cho ông phân phối tờ báo này?" Đó là tờ Epoch Times của nhóm Pháp Luân Công. Mới đây, một giảng viên bị sinh viên Tàu hung hăn phản đối vì ông giảng về sự kiện Thiên An Môn và chủ quyền Biển Đông, và sự việc lên tận cấp Bộ ngoại giao Tàu phàn nàn với Chính phủ Úc. Sự việc tuy nhỏ, nhưng nó nói lên những kẻ bị tẩy não này đang là một mối đe dọa đối với Úc.

Những người trẻ thuộc thế hệ bị tẩy não này đang có mặt ở Úc. Hiện nay, có hơn 550 ngàn du học sinh Tàu ở Úc. Ngoài ra, còn số một số nhà khoa học cấp cao (cấp giáo sư) cũng có mặt khắp nơi trong các đại học Úc, và họ hình thành cái mà Hamilton gọi là "enclave" (ý nói những khoa có nhiều giáo sư gốc Tàu). Hamilton lấy một trường thuộc Đại học Curtin (Tây Úc) chỉ ra rằng trong số 8 người cấp 'faculty' ở đây, thì 7 là người Tàu. Có những bài báo khoa học chỉ thuần Tàu và tác giả Tàu, nhưng địa chỉ thì đại học Úc! Hamilton còn chỉ ra rằng một số giáo sư Tàu trong lĩnh vực kĩ thuật và công nghệ thông tin đang ngồi trong các hội đồng khoa học cấp quốc gia của Úc (như ARC College of Experts) có liên quan mật thiết với đảng cộng sản và giới quân sự bên Tàu.

Đừng thờ ơ và ngây thơ!

Tóm lại, Silent Invasion là một cuốn sách công phu và đáng đọc. Tính công phu nằm ở nguồn thông tin, với gần 60 trang ghi chú và nguồn tài liệu. Đáng đọc để nhìn sự bành trướng của đảng cộng sản Tàu bằng một cái nhìn rộng lớn hơn và bao quát hơn, và để đặt vào bối cảnh mối quan hệ giữa Việt Nam và Tàu cộng.

Hamilton đã có công lớn chỉ ra những chiến thuật và mưu mẹo của CCP nhằm gây lôi kéo Úc vào trong quĩ đạo của Tàu và bẻ gãy mối quan hệ chiến lược giữa Mĩ và Úc. Ở một mức độ nào đó, có thể nói Tàu đã thành công, nhưng cuốn sách này nhằm cảnh tỉnh những kẻ hoạt động trong chính trường Úc còn mơ mộng ôm Tàu vào vòng tay mình. Hamilton còn cảnh báo rằng sự thờ ơ, ngây thơ của chính khách Úc là một tài sản quí báu của Tàu cộng.

Đối với một nền dân chủ tương đối lâu đời như Úc mà Tàu còn làm được, vì đối với Việt Nam vốn có 'truyền thống' lệ thuộc Tàu thì việc những kẻ cầm quyền Tàu cộng gây tác động còn dễ dàng hơn.

Đọc cuốn sách này, chúng ta -- người Việt -- dễ nhận ra những chiêu trò gây ảnh hưởng của Tàu, vì thấy ... quen quen. Xâm nhập chính trường. Mua ý kiến và mua quan chức bằng tiền. Tung tiền mua đất đai. Đe dọa hoặc dùng chiêu thức lưu manh. Dùng lưu manh không được thì dùng mĩ nhân kế. Vân vân. Do đó, không thể xem thường những hành động của Tàu ở Việt Nam. Dùng câu nói đó của Hamilton, chúng ta cũng có thể nói rằng sự ngây thơ và thờ ơ của giới "elite" và có học Việt Nam cũng là một tài sản quí báu của Tàu để họ xâm lăng nước ta.


===

(1) Sách "Silent Invasion: China's Influence in Australia" của Giáo sư Clive Hamilton, Nhà xuất bản Hardie Grant Books 2017. Sách dày 356 trang, kể cả 57 trang bị chú và ghi chú.

(2) Hamilton là giáo sư về đạo đức công chúng (Public Ethics) thuộc Đại học Charles Sturt (Canberra). Ông đã bỏ ra rất nhiều thời gian để theo dõi sự xâm lăng của Tàu vào Úc, và cuốn sách này chỉ là một thành tựu trong thời gian hai mươi năm qua.

(3) Số phận gian nan của cuốn sách. Cuốn sách Silent Inavasion có một số phận rất gian nan. Theo tác giả Simon Hamilton tiết lộ, thoạt đầu bản thảo cuốn sách được một nhà xuất bản lớn của Úc lả Allen & Unwin đồng ý ấn hành vào tháng 4 năm 2017. Thế nhưng, Allen & Unwin đột ngột hủy bỏ quyết định này vào ngày 2/11/2017, với lí do đưa ra là "pháp lí". Hóa ra, lí do pháp lí chính là Allen & Unwin sợ Tàu cộng kiện. Thế là Hamilton phải nhờ đến một nhà xuất bản khác, nhỏ hơn, nhưng can đảm hơn: đó là Hardie Grant. Nhưng sự việc một nhà xuất bản số 1 của Úc không dám in cuốn sách làm cho rất nhiều người trong giới khoa bảng cảm thấy xúc phạm đến tự do ngôn luận, và nó thể hiện một sự xâm phạm đến những giá trị cốt lõi của nước Úc.



Phở SAO VÀNG tại Hà Nội







Chiếc nón bảo hiểm bị đập vỡ bởi lũ côn đồ - Tác giả Mạnh Kim




 
Thoạt đầu tôi cứ nghĩ đó là chiếc mũ bảo hiểm của Trang bị chúng đánh vỡ nát như thế nhưng hóa ra là chiếc mũ của chúng đã được dùng như một thứ vũ khí để đánh Trang. Trang kể:

“Nửa đêm 15/8, công an chở tôi từ đồn phường 7, quận 3 về bằng taxi. Tới đoạn đường tối họ thả tôi xuống, nói tôi phải tự đi về vì họ có việc phải vào viện gấp thăm người nhà bị tai nạn; tôi vẫn đủ quan tâm để hỏi thăm họ...
người bị tai nạn có làm sao không. Họ không trả lời mà bảo tài xế táp xe vào lề đường, và cho tôi 200.000 đồng để gọi xe khác... Sau đó tôi xuống và đứng bên vỉa hè vẫy xe khác về nhà. Chỉ vài phút sau, có 6 “đồng chí” to cao đi ba xe máy lao đến, bỏ xe xông vào đánh hội đồng. Mũ bảo hiểm bị vỡ là mũ của họ. Khi tôi ngồi dậy được để giữ tay vào vết thương trên đầu cho bớt chảy máu, thì thấy chiếc mũ vỡ một mảng to bị vứt lại trên đường, quanh đó là chi chít mảnh vụn”...

Trang hay bạn nào đang giữ chiếc mũ này hãy giữ thật kỹ. Sau “giải phóng”, đã có một cái gọi là “Bảo tàng tội ác Mỹ-Ngụy” với những bằng chứng về “tội ác chiến tranh”. Đây là thời bình, và chuyện xảy ra không phải giữa hai quân đội như một sự giao tranh quy ước mà là giữa những kẻ hung ác đối xử với người dân, với một cô gái tay không tấc sắt. Hãy giữ kỹ lại chiếc mũ. Nó sẽ được đưa vào “Bảo tàng tội ác cộng sản”!
 
 




Charles Aznavour - Concert au Palais des congrès 2004







Les plus belles chansons de Mireille Mathieu







Nana Mouskouri - Greatest Hits Vol. 1







Tự do ngôn luận, tự chế phát biểu và sự lương thiện của người cầm bút - Tác giả Bs Trần Xuân Ninh




Ngày 15 tháng 8, đài Á Châu Tự Do (RFA) loan tin rằng ông Nguyễn Mạnh Hùng, quyền bộ trưởng thông tin và truyền thông đã có một cuộc họp với Cục báo chí và các Tổng biên tập các báo ở Việt Nam. Tại cuộc họp này, RFA cho biết rằng ông Hùng đã đưa ra khuyến nghị là các tin “tiêu cực” chỉ nên chiếm 10% nội dung của các tờ báo. Sau khi nhắc lại rằng các nhà tuyên truyền của chế độ thường xuyên nhắc nhở là không đưa những tin không có lợi, và có những tin xấu cần hạn chế, RFA đã quay sang phỏng vấn một số các nhà báo trong nước.Có người chống nhiều có người chống ít, và nhận xét về cá nhân cũng như những lợi hại của khuyến cáo của ông Hùng, nhưng không có ai khen. Đài RFA liên lạc phỏng vấn ông Hùng không được, và không có bình luận nào.

Không bình luận có lẽ là điều khôn ngoạn nhất hiện nay cho một cơ quan truyền thông Mỹ sống bằng tiền quốc hội cung cấp, khi mà nước Mỹ đang ở trong tình trạng chiến tranh kéo dài chưa phân thắng bại giữa chính quyền tổng thống Donald Trump và truyền thông giòng chính mà ông Trump không ngần ngại gọi là “truyền thông tin giả thất bại, kẻ thù của dân Mỹ”. Cho tới khi ông Trump ra ứng cử tổng thống, có thể nói rằng truyền thông Mỹ là tiếng nói quyết định số phận của các nhân vật chính trị muốn ra ứng cử vào chức vụ đứng đầu hành pháp Mỹ. Bằng chứng không thiếu gì trong các cuộc bầu cử tổng thống Mỹ hiện đại. John Kennedy vốn là công tử nhà giầu chịu chơi nhưng đã trở thành mẫu người lý tưởng của dân Mỹ vì đẹp giai và vì một câu nói nhắc lại trong sách cũ kiểu “lương y như từ mẫu” của Hồ chí Minh. Do đó thắng Nixon bị chê là xấu trai. Nhưng  vài năm sau thì Nixon đã được đem ra sơn phết để thắng cuộc bầu tổng thống năm 1968 và phải từ nhiệm vì truyền thông thổi to chuyện “nói dối” Watergate. (Trong khi ai cũng biết rằng tất cả các tổng thống đều nói dối. Có ông tổng thống Carter chỉ làm được tổng thống một nhiệm kỳ vi truyền thông đã khai thác câu nói thật của ông rằng nước Mỹ trong tình trạng “đau ốm khó nói” (malaise). Để nhường chỗ cho tài tử chiếu bóng hạng B Ronald Reagan làm hai nhiệm kỳ tổng thống 8 năm, mặc dầu mọi thứ tai tiếng, mà nặng nhất là bán võ khí cho  kẻ thù Iran để đánh tay em Iraq. Vì truyền thông đã cho ông huyền thoại “tổng thống không dính” (Teflon president) mà người dân cứ nhắm mắt nghe theo như thế. Sự ca tụng không chỉ cho ông Reagan mà cho cả bà vợ bằng câu chuyện có người đã say mê bà Nancy đến độ phải nói ra rằng muốn được ngủ với bà một đêm trước khi chết! Tổng thống Bush cha ngược lại đã là một chính trị gia lão luyện cả đời làm trọn vẹn mọi nhiệm vụ trách nhiệm, mà đã chỉ làm tổng thống một nhiệm kỳ vì phải thua Bill Clinton, đầy tai tiếng  ở tiểu bang miền Nam Arkansas, nhưng là con gà được truyền thông chọn lựa.

Khi Trump ra tranh cử tổng thống, truyền thông đã không lấn áp được nhiều vì Trump có tiền và có sự lì lợm chống trả. Khi trở thành tổng thống, tức là ở vị trí đầy quyền lực có thể dễ dàng ban ân bố đức, ông Trump đã  kết hợp với những mánh khóe của một thương lái , để mà dần dần lấn lên. Như ta đã thấy trong năm thứ hai ở ngôi vị đứng đầu hành pháp. Những tấn công của truyền thông và Bạch cung đã kéo dài, vì có lời qua thì có tiếng lại, nhưng sự chộn rộn ồn ào này chỉ làm cho ông Trump phải gia tăng chăm chút thêm cho đồng minh tẩy của ông, chứ khó mà làm mất cái ghế ở phòng Bầu dục. Giới truyền thông độc quyền sự thật, bề thế một thuở nay đã phải bảo nhau trên 300 tờ bào cùng viết bình luận trong một ngày phản bác luận cứ của ông Trump và than phiền rằng khẳng định của ông Trump có thể tạo mối nguy thể chất  (physical) cho phóng viên. Trong một cuộc họp báo định kỳ với phát ngôn viên Bạch cung Sarah Huckabee Sanders, phóng viên Jim Acosta thuộc đài CNN chống ông Trump đã hỏi vặn vẹo để dồn Sanders vào cái thế phải phủ nhận lời khẳng định “truyền thông là kẻ thù dân Mỹ”, nhưng thất bại.

Trong tình trạng này, khó mà một cơ quan truyền thông Mỹ có thể ra lời khuyên bảo về tự do ngôn luận hay tự chế phát biểu. Tại sao lại nói thế?

Trước hết nhìn vào cái mối nguy, cái đe dọa thể chất (nghĩa là mối nguy phóng viên bị tấn công) thì nếu có cũng chỉ là biểu hiện thường thấy trong sinh hoạt xã hội Mỹ. Bởi vì trên hệ thống truyền hình và giải trí tràn đầy bạo lực thường trực.Tại đại học Berkeley, người ta thấy những người mặc áo đen bịt mặt gọi là nhóm chống phát xít đến chống đối, hành hung trong đám đông tập trung nghe một người thiên hữu ủng hộ ông Trump diễn thuyết.

Hơn nữa,  nhìn cho triệt để vào bản chất tình hình ở Mỹ thì vấn đề trong trường hợp này không phải là bên nào độc quyền ngôn luận, hay là tự do phát biểu bi giới hạn. Truyền thông đã kêu toáng lên là bị bịt miệng, độc tài khi ông Trump không chấp nhận cho một nhóm phóng viên cái tình trạng ưu tiên đặc quyền sục sạo tìm tin tức trong Bạch cung, như các đời tổng thống trước. Hay là đặt những câu hỏi mà mục đich là đọ khả năng ứng đối  hay là tấn công vào những vấn đề cá nhân của ông Trump và các cộng sự viên thân cận, nhân danh “quyền được biết”. Thí dụ như trong cuộc họp báo chung với một lãnh tụ ngoại quốc mà nêu câu hỏi về những chuyện tranh tụng trước tòa những vấn đề ít nhiều dính líu đến ông Trump.

Cơ chế vận hành quyền lực dân chủ ở Hoa kỳ đủ vững chãi để không thể dễ dàng có sự độc tài cai trị. Chứng cớ hiển nhiên là ông Trump đã ra nhiều quyết định nhân danh tổng thống nhưng những quyết định này đã bị thách đố trước tòa hay là đã không được thi hành vì những quy luật địa phương không cho phép. Ông Trump trong trận chiến này đã chỉ chấm dứt cái độc quyền tin tức của truyền thông giòng chính. Ông đã tăng cường hệ thống truyền thông theo ông, để đưa ra những tin tức và “bình luận khác”. Đúng sai là do độc giả hay khán thính giả tự thẩm định. Cách đây vài ngày, Rudy Giuliani, nguyên thị trưởng New York và đương kim luật sư của ông Trump trong một cuộc phỏng vấn đã trả lời phóng viên rằng “sự thật không phải là sự thật”.  Câu này đã bị đem ra phê bình trên nhiều cơ quan truyền thông. Sự thật đã là một đề tài bàn thảo nhiều lần trong sách vở và bởi các triết gia. Cho nên,ở đây không đi vào tranh cãi trong chuyện này, nhưng đưa ra đây để cho thấy rằng sự thực rất thay đổi, tùy lúc, tùy nơi. Nhất là trong chính trị.

Rút lại thì trong cuộc chiến truyền thông với ông Trump nói riêng và vai trò truyền thông trong đời sống chính trị xã hội nói chung, vấn đề không phải là  chỉ ở sự độc tài bịt miệng của ông Trump, tức là người cầm quyền mà còn ở sự lương thiện của người viết, người phát biểu. Trong cả hai bên, Bạch cung cũng như truyền thông, người ta đều thấy những tin giả, tin nửa sự thật, hay là nói dối, hoặc suy diễn thống kê rởm vân vân …để mà tấn công nhau nhằm lôi kéo, tạo ngộ nhận nơi quần chúng vô tình hoặc không có thì giờ theo rõi mọi chuyện.

Trở lại với trường hợp Việt nam và khuyến cáo của quyền bộ trưởng thông tin và truyền thông Nguyễn Mạnh Hùng, rằng là chỉ nên đưa tin tiêu cực 10% trên báo chí. Người ta biết rằng VN từ mấy chục năm nay từ thời Hồ chí Minh toàn trị cho tới những chính phủ khác nhau biến thái sau này, các tin tức xấu, dù là xác thựcmà mọi người đều rõ về mọi mặt chính trị cũng như xã hội đều bị cấm chỉ. Loan tin đi là bị trừng phạt. Chỉ có một loại tin là tốt đẹp , hay. Trừ có một loại không nói khác được là thu hoạch nông phẩm xấu thì được thông báo nhưng phải cắt nghĩa là do mất mùa (chứ không do đảng). Vì thế trong người dân mới có câu:

“Mất mùa là tại thiên tai
Được mùa là tại thiên tài đảng ta”

Sau khi đổi mới mở cửa ra ngoài, nhất là từ khi xã hội bị tư bản hóa một cách hoang dã bởi các đại gia Cộng sản mới thì các tin tức ngoài chính trị có phần tự do loan đi hơn.  Nhất là sau những đợt đổi thay nhân sự, mà tin xấu được loan đi nhằm mục đích thanh toán các đối thủ chính trị . Khổ nỗi là những tin xấu này lại quá nhiều, đủ chỗ đủ mặt. Từ bằng giả đến sửa bài thi đến đĩ điếm đến tham những hối lộ vân vân. Loan đi thì hết chỗ trên báo. Cho nên khuyến cáo của Nguyễn Mạnh Hùng chỉ là điều không thể không có. Còn mức độ thi hành tới đâu là tùy ở chỗ các đương sự phụ trách thuộc phe nào trong cơ chế quyền lực. Và dĩ nhiên cũng phụ thuộc rất nhiều vào lương tâm lương tri của người cầm bút. Nhưng dù có thi hành tới đâu thì cũng chỉ là dùng vải thưa che mắt, bởi vì hiện nay hệ thống thông tin điện tử rộng rãi,  khó bịt cho hết, dù là ra luật an ninh mạng.



Ích lợi từ việc học vẽ đối với người cao tuổi







Những kỳ quan thiên nhiên đẹp tuyệt vời trên địa cầu







Bàn về bài nhạc: COME TOI







Úc đuổi bọn gián điệp Tàu Cộng trá hình: Australia bans Huawei and ZTE from supplying technology for its 5G network . Source Techcrunch




Australia has blocked Huawei and ZTE from providing equipment for its 5G network, which is set to launch commercially next year. In a tweet, Huawei stated that the Australian government told the company that both it and ZTE are banned from supplying 5G technology to the country, despite Huawei’s assurances that it does not pose a threat to national security.
Earlier today, the Australian government issued new security guidelines for 5G carriers. Although it did not mention Huawei, ZTE or China specifically, it did strongly hint at them by stating “the Government considers that the involvement of vendors who are likely to be subject to extrajudicial directions from foreign government that conflict with Australian law, may risk failure by the carrier to adequately protect a 5G network from unauthorized access or interference.”

Concerns that Huawei, ZTE and other Chinese tech companies will be forced to comply with a new law, passed last year, that obligates all Chinese organizations and citizens to provide information to national intelligence agencies when asked have made several countries wary of using their technology. Earlier this month, the United States banned the use of most Huawei and ZTE technology by government agencies and contractors, six years after a Congressional report first cited the two companies as security threats.

In its new security guidelines, the Australian government stated that differences in the way 5G operates compared to previous network generations introduces new risks to national security. In particular, it noted the diminishing distinctions  between the core network, where more sensitive functions like access control and data routing occur, and the edge, or radios that connect customer equipment, like laptops and mobile phones, to the core.

“This new architecture provides a way to circumvent traditional security controls by exploiting equipment in the edge of the network – exploitation which may affect overall network integrity and availability, as well as the confidentiality of customer data. A long history of cyber incidents shows cyber actors target Australia and Australians,” the guidelines stated. “Government has found no combination of technical security controls that sufficiently mitigate the risks.”

Last year, Australia introduced the Telecommunications Sector Security Reforms (TSSR), which takes effect next month and directs carriers and telecommunication service providers to protect their networks and infrastructure from national security threats and also notify the government of any proposed changes that may compromise the security of their network. It also gives the government the power to “intervene and issue directions in cases where there are significant national security concerns that cannot be addressed through other means.”

Huawei’s Australian chairman John Lord said in June that the company had received legal advice that its Australian operations are not bound to Chinese laws and he would refuse to hand over any data to the Chinese government in breach of Australian law. Lord also argued that banning Huawei could hurt local businesses and customers by raising prices and limiting access to technology.


Graeme Allwright - La mer est immense







Gilbert Bécaud - Je t'appartiens - Paroles







Yves Montand hát Les Feuilles Mortes







Tam Ca Sao Băng đồng ca Ly Cà Phê Cuối Cùng, nhạc Thanh Phong







Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

Phỏng Vấn nhạc sĩ Trường Hải







Phỏng Vấn ca sĩ Trúc Mai







Bún Chả Hương Liên ở Hà Nội







Paris By Night 123: Ảo Ảnh













Nhà thờ cổ Trí Bưu, Quảng Trị với Lăng Tử Đạo







Làm thế nào để chuyển tiền ra nước ngoài?




Việc chuyển tiền ra nước ngoài đang được thực hiện hằng ngày và người Úc đang chuyển rất nhiều tiền ra nước ngoài, nhưng có nhiều chi phí ẩn mà bạn có thể không biết.


Nếu bạn có gia đình hoặc bạn bè đang sống ở nước ngoài, thì khả năng một lúc nào đó bạn sẽ cần chuyển tiền cho họ. Số tiền này có thể nhằm mục đích giúp họ một chút chi phí trong cuộc sống hằng ngày, hoặc góp tiền để chi trả cho một chuyến du lịch hoặc để trả nợ.

Internet đã giúp cho việc chuyển tiền trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết, nhưng có một số điều quan trọng bạn cần phải nhớ để tránh mất phí tổn cũng như tránh bị dính vào bẫy lừa chuyển tiền.

Chuyển tiền qua chính ngân hàng của bạn



Sử dụng ngân hàng của bạn là cách chuyển tiền an toàn và nhanh nhất, nhưng cũng khá tốn kém. Mỗi ngân hàng Úc tính phí khác nhau cho mỗi lần chuyển tiền, thường từ $10 đến $32 cho mỗi lần chuyển.

Sử dụng các công ty dịch vụ chuyển tiền


Khi cần chuyển số tiền lên tới $1.000 cho gia đình hoặc bạn bè, phương án rẻ nhất là các công ty chuyển tiền trực tuyến, chẳng hạn Transferwise. Phí chuyển tiền sẽ khác nhau tùy thuộc vào số tiền bạn chuyển, thường trong khoảng từ $0 đến $15 nếu chuyển lượng tiền nhỏ.

Đối với cách này, bạn tạo lập một tài khoản trước khi chuyển tiền và việc chấp thuận tài khoản có thể mất vài ngày. Do đó, hãy lên kế hoạch để chuẩn bị từ trước.

Một số công ty chuyển tiền cho phép bạn sử dụng tiền mặt hoặc EFTPOS, nhưng phí để chuyển tiền bằng cách này thường cao hơn nếu chuyển tiền trực tuyến.

 

Chuyển tiền quốc tế



Bạn cũng có thể xin ngân hàng séc bảo đảm quốc tế và gửi tấm séc này cho gia đình, để họ chuyển vào ngân hàng. Nhưng cách làm này rõ ràng chậm hơn nhiều so với những cách trên.

Kiểm tra tỷ giá hối đoái


Nếu bạn không cần chuyển gấp, bạn nên chờ đợi thêm và dọ giá để có được tỷ giá hối đoái tốt nhất.

“Có nhiều lựa chọn cho bạn nhưng bạn nên kiểm tra xung quanh để được tỷ giá tốt nhất. Việc kiểm tra tỷ giá ảnh hưởng đến số tiền của người nhận, nghĩa là người nhận sẽ có nhiều tiền hơn hoặc ít tiền đi,” ông Warren Day, ủy viên khu vực Victoria thược Ủy ban Đầu tư và Chứng khoán Úc cho biết.

Tự tìm hiểu thông tin


Nếu bạn chọn một công ty chuyển tiền, hãy chọn một công ty uy tín. Có thể sử dụng trang mạng của SendMoneyPacific, SendMoneyAsiaRemittance Prices Worldwide để kiểm tra xem công ty bạn sẽ sử dụng dịch vụ có uy tín hay không.

Giữ tất cả thông tin cho tới khi việc chuyển tiền hoàn tất


Một khi hoàn tất giao dịch với ngân hàng hoặc với công ty dịch vụ chuyển tiền, hãy nhớ giữ lại tất cả thông tin quan trọng , số giao dịch, số lần chuyển, số tiền chuyển, thời gian chuyển, vv…

Nếu có vấn đề gì xảy ra, và người nhận không nhận được tiền, bạn có thể đến trực tiếp ngân hàng hoặc công ty, đem theo những thông tin đó và nhân viên có thể kiểm tra cho bạn.

Nếu họ không thể tìm ra số tiền và/hoặc bạn không hài lòng với cách họ phản hồi khách hàng, bạn có thể khiếu nại lên Financial Ombudsman Service



112 năm tù cho 12 người vì tội chống chính quyền csvn







VN tuần qua, 25/8/2018







Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười...







Tập đoàn dầu khí đa quốc tìm cách chặn Việt Nam thu thuế (VOA)







Những tục lệ quái dị tại lễ hội Hindu ở Ấn Độ







Nghệ sĩ nhào lộn với vòng sắt ở Đài Loan







Leo dừa...phiên bản Indonesia







Tiều phu Ukraine trổ tài







"Làm ăn ở Ba Lan là cạnh tranh lành mạnh"







Chủ trương huy động vàng và ngoại tệ 'nhàn rỗi' trong dân có khả thi?







Ba Lan và Bài toán Nhân khẩu







Đài Loan lại vừa mất bạn







Đức và Nga lại khắng khít







Thứ Ba, 21 tháng 8, 2018

Ts Phạm văn Hải thuyết trình: "ĐỌC CHỮ CÁI"







Gs Trần Ngọc Dụng thuyết trình: "TÌM HIỂU TỪ NGỮ GỐC HÁN"







Ts Trần Minh Tâm thuyết trình: "PHỤ ÂM TRONG TIẾNG VIỆT"







Gs. Cao Văn Hở thuyết trình: "THỐNG NHẤT CHÍNH TẢ VÀ NGỮ ÂM CỦA PHƯƠNG NGỮ BA MIỀN"







Gs Trần Chấn Trí thuyết trình: "MỘT SỐ ĐIỂM CHÊNH LỆCH GIỮA CHÍNH TẢ VÀ NGỮ ÂM TIẾNG VIỆT"







Nhà giáo Nguyễn Song Thuận thuyết trình: "QUI ƯỚC THỐNG NHẤT CHÍNH TẢ CHỮ VIỆT"







Nhà biên khảo Đỗ Thông Minh thuyết trình: NHỮNG PHỨC TẠP TRONG VIỆC PHÁT TRIỂN TIẾNG VIỆT







Phỏng Vấn Gs Vũ Quốc Thúc







Hey Chinese! Get out!







Hòa Thượng Quảng Độ: "Cộng Sản vô cùng tàn ác"







Hy Lạp thoát nợ, Euro chưa thoát hiểm







Việt Minh Cướp Chính Quyền, 73 Năm Nhìn Lại- Tác giả Phạm Cao Dương







VIỆT NAM: MỘT DÂN TỘC ĐANG ĐỨNG TRƯỚC HỌA DIỆT VONG - Tác giả Bs Nguyễn Lương Tuyền







"Bác sĩ Google"



Chắc chắn là không ít người trong số chúng ta đã từng tìm đến Google để tra thông tin về triệu chứng bệnh mà mình đang gặp phải. Mục đích là tìm hiểu xem đó là căn bệnh gì và nó có nghiêm trọng hay không. Một nghiên cứu mới đây đã công nhận là ‘bác sĩ Google’ thực sự có ích cho người dùng.

Một  cuộc khảo sát mới đây đã cho thấy hầu hết các bệnh nhân khi sử dụng Google để tìm kiếm thông tin về triệu chứng bệnh của mình, trước khi họ đến trực tiếp khoa cấp cứu, đều giúp họ trình bày rõ ràng hơn về bệnh với bác sĩ.

Chức năng tìm kiếm thông tin có khi lại làm quý vị đặt ra thêm nhiều câu hỏi hơn là việc cung cấp một câu trả lời cụ thể đi thẳng vào vấn đề. Nhưng một nghiên cứu được thực hiện tại Úc đã phát hiện ra, điều đó lại thực sự có nhiều lợi ích, đặc biệt là khi bệnh nhân tìm đến bác sĩ và trình bày về bệnh trạng của mình.

Có hơn 1/3 trong số 400 người bệnh đã tham gia cuộc khảo sát tại 2 khoa cấp cứu ở Melbourne – St Vincent’s và Austin health – đã cho biết trước khi đến bệnh viện, họ đã lên mạng tìm hiểu về triệu chứng của họ .

Trái ngược với ý kiến cho rằng, điều này có thể dẫn làm cho các bệnh nhân ồ ạt đổ về các khoa cấp cứu trong khi bản thân họ không thực sự gặp vấn đề nghiêm trọng nào, đồng tác giả của nghiên cứu, Tiến sĩ Anthony Cocco cho biết thực tế là việc tìm hiểu thông tin trước khi đến bệnh viện là điều hữu ích - miễn là bệnh nhân đọc từ những nguồn có uy tín.

"Việc tìm hiểu trước cho phép bệnh nhân có thể làm rõ và phân loại những triệu chứng mà họ đang gặp phải", ông nói.

"Đáng chú ý nhất, họ thậm chí có thể đặt thêm nhiều câu hỏi cho bác sĩ của họ và giao tiếp hiệu quả hơn."

Đau ngực, dạ dày và đau lưng cũng như đau đầu là những triệu chứng phổ biến nhất được tìm kiếm trên mạng.

Trong số 139 người tìm kiếm thông tin về triệu chứng của họ trước khi đi cấp cứu, có 86 người đã tra thông tin trước cả một ngày, sau đó mới đến bệnh viện.

Hầu hết những người tìm kiếm thông tin về các vấn đề sức khỏe, đều đọc từ các trang nằm đầu tiên trong danh sách mà Google đề xuất, họ không hề bỏ qua hoặc nghi ngờ lời khuyên nào từ những bác sĩ đa khoa của họ vì những gì mà họ đọc trên mạng.

“Tôi nghĩ điều này sẽ làm cho các bác sĩ yên tâm.”

Tuy nhiên, có một số bệnh nhân trong cuộc khảo sát đồng ý việc tìm hiểu các triệu chứng trên mạng khiến họ lo lắng hơn nhiều.

Tiến sĩ Cocco cho biết thêm: “Rõ ràng là bất cứ khi nào bạn không khỏe, bạn sẽ cảm thấy lo lắng. Những người đến bệnh viện cấp cứu vào cái ngày mà mọi chuyển biến trong sức khỏe của họ ở mức tệ nhất, nhưng chắc chắn là nghiên cứu của chúng tôi không khuyến khích mọi người ồ ạt đổ về phòng cấp cứu bất kể khi nào bạn thấy không khỏe.”


“Tìm hiểu trước thông tin là vô cùng hiệu quả”



Erica Stevens hiện đang phải sống với chứng Myalgic Encephalomyelitis (ME) - tình trạng sức khỏe phức tạp nhưng khá phổ biến, thường được gọi là ‘Hội chứng mệt mỏi mãn tính’.

Cô Stevens cho biết bà đã gặp ít nhất bốn bác sĩ khác nhau kể từ lần đầu tiên được chẩn đoán với một loại virus không xác định được  cách đây hai năm.

Cô cho biết các bác sĩ đều không thực sự hiểu rõ về tình trạng của bà, thế nên việc cô tự tìm hiểu về các triệu chứng trên mạng, sau đó đem đến các bác sĩ để nói chuyện với họ, thực sự đem lại lợi ích rất lớn cho cô.

“ME là một căn bệnh rất phức tạp. Không phải tất cả các bác sĩ gia đình và các bác sĩ thực tập đều nhận thức được sự phức tạp cũng như mức độ nghiêm trọng của nó,” cô Stevens cho SBS News biết.

“Việc tìm kiếm thông tin trực tuyến thực sự vô cùng có lợi.”

Những nghiên cứu trước đây đã tìm thấy việc thường các chuyên gia y tế không thích việc bệnh nhân của họ tự tìm hiểu về bệnh trạng.

“Bác sĩ của tôi khá cởi mở về việc tôi tự tìm hiểu về bệnh của mình. Ông ấy thậm chí còn bảo rằng tôi là một trong những bệnh nhân chủ động và tích cực vì lợi ích của chính sức khỏe bản thân,” cô nói.

Tiến sĩ Cocco đã nói rằng các bác sĩ nên hiểu và thông cảm việc bệnh nhân của họ có thể tự tìm hiểu thông tin bên ngoài.

“Tôi nghĩ rằng các bác sĩ và bệnh nhân nên thảo luận về những vấn đề này nhiều hơn, đặc biệt là nếu bệnh nhân sẽ càng cảm thấy thêm tin tưởng bác sĩ của họ nhờ những gì họ đọc trên mạng,” ông nói.

“Đây chắc chắn là điều mà chúng ta nên khuyến khích. Tuy nhiên quý vị cũng nên lưu ý rằng tìm hiểu thông tin là tốt, nhưng vẫn không thay thế được sự tư vấn trực tiếp từ chuyên viên y tế.”



Cây thánh giá Long Tân vĩnh viễn được trưng bày tại Canberra







Vinh danh những người dũng cảm liều mình bảo vệ người khác







Có nên tự tìm hiểu triệu chứng bệnh trên Internet, trước khi gặp bác sĩ?







Úc đạt thành tựu đầu tiên trên lĩnh vực không gian







Tàu Cộng sang Hoa Kỳ xin đàm phán thương mại







Vũ Thư Hiên nói về cái chết oan khuất của Nông Thị Xuân, người vợ không được thừa nhận của hcm







Quân Trương đi thăm nước Nhật, cảm thấy xấu hổ về Việt Nam







Ngọc Ngữ và Châu Ngọc Hà song ca Cô Nữ Sinh Gia Long, nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông







Tâm thần hay thiên tài?







Người Hà Nội và đường sắt Cát Linh - Hà Đông







Hoa Kỳ cam kết với an ninh khu vực Ấn-Thái