- Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo Quảng Trị. Do ăn uống thiếu
thốn, mẹ sinh ra tôi bé choắt. Đi học, tôi luôn được ngồi bàn đầu vì nhỏ
con. Ngày ấy các bạn đặt cho tôi biệt danh Tống “lùn”. Chơi với các bạn
luôn bị bắt nạt, do vậy tôi luôn tìm cách ăn nhiều cho khỏe và học cho
giỏi để tự bảo vệ mình.
Tôi nhớ trong nhà tôi lúc ấy có bốn cuốn sách dạy võ do
các anh mua: Hầu quyền, Liên hoa quyền, Mai hoa quyền và Tấn nội công.
Không có thầy dạy, tôi nghiền ngẫm tự học và luyện, may mà không bị “tẩu
hỏa”. Bây giờ nghĩ lại thấy mình rất liều (cười)...
Huấn luyện viên huyền đai tam đẳng Trần Minh Dũng (họa
sĩ Nhốp): Hiện nay trông ông vạm vỡ và rắn chắc, phải chăng ông luyện
luôn các môn võ ấy cho đến bây giờ?
- Không. Đó là cái háo thắng và muốn tránh bị các bạn
bắt nạt thôi. Lớn lên một chút tôi tập trung vào học văn hóa, nhưng ý
thức phải rèn luyện để mình có sức khỏe vẫn luôn hiện diện trong tôi.
Trong một lần tham gia bãi khóa chống chế độ Ngô Đình
Diệm của Trường Quốc học Huế, tôi bị bắt. Trong nhà giam tôi tình cờ đọc
được cuốn sách tự luyện yoga. Thế là tôi lại bắt đầu tập những bài tập
trong sách ấy (cũng với ý thức rèn luyện sức khỏe từ lúc nhỏ để không bị
bắt nạt) cho đến sau khi được thả một thời gian nữa...
* Và...?
- Sau đó tôi đi du học ở Úc để lấy tiến sĩ chuyên ngành
về kỹ thuật hàng không. Ở Úc, tôi đã mua đủ loại sách về võ thuật và
cũng tự luyện những lúc rỗi rảnh. Đó là một cách giải trí có ích sau
những giờ học tập căng thẳng...
Về nước, đi dạy học, tôi tập thêm judo một thời gian
khoảng hai năm, chưa lên tới đai nâu tôi lại dừng bước vì bận rộn chuyện
công việc và gia đình...
Khi con gái 12 tuổi, tôi muốn trang bị cho con một môn
võ nào đó để có thể tự bảo vệ mình. Lúc ấy tôi thấy hiệp khí đạo
(aikido) là phù hợp với cháu nhất. Nhưng cháu không chịu đi học nếu
không có tôi cùng học. Thương con tôi đành đi tập với con. Đấy là lần
đầu tiên tôi tiếp xúc với môn võ “tình thương và hòa hợp” này.
* Hết võ Thiếu Lâm sang yoga, judo rồi tới aikido, có lẽ ông “tham” quá chăng?
- Có lẽ mình chưa tìm thấy môn thể thao phù hợp với
mình đó thôi. Với môn aikido tôi “trụ” lại lâu nhất và đạt cấp đai cao
nhất (đai đen) trong các môn thể thao tự học. Cho đến bây giờ tôi vẫn
dành thời gian cho môn võ này. Có lúc sắp xếp được công việc thì lên sân
tập với anh em, còn không thì tự tập các bài tập “aiki taiso” (thể dục
hiệp khí) ở nhà mỗi ngày.
* Ông tìm thấy gì ở môn aikido và nó giúp ông ra sao trong cuộc sống?
- Chính nguyên lý “bất tương tranh” của aikido đã giúp
tôi “hóa giải và làm chủ” cảm xúc của mình trong đời sống hằng ngày. Tôi
bị ảnh hưởng tính thẳng thắn và không ngại va chạm của phương Tây nên
trong môi trường làm việc và sinh hoạt, thấy điều gì không đúng tôi
thường hay nói thẳng và đấu tranh không khoan nhượng. Không ít lần tôi
làm mất lòng nhiều người vì sự thẳng thừng ấy.
Từ khi “ngấm” aikido, tôi luyện tập mỗi ngày, có khi
liên tiếp hai ca (mỗi ca tập 90 phút), tôi dần nghiệm ra nguyên lý bất
đối kháng và kết nối đã giúp tôi tự điều chỉnh, tránh được va chạm mà
vẫn bảo lưu được sự thẳng tính của mình. Nó giúp tôi cân bằng cảm xúc,
giải tỏa sự căng thẳng không cần thiết trong cuộc sống, nói chung là tìm
thấy sự cân bằng của thể chất và tinh thần...
* Ông thấy có sự tương quan nào trong triết lý của aikido và nguyên lý bay của khoa học hàng không mà ông đang giảng dạy?
- Ồ, có sự tương đồng. Đó là “vượt qua những biến động để bay ổn định”
(nếu không, máy bay sẽ rơi) và “vượt qua đối kháng để hòa hợp” (trong
aikido).
* Trong tình hình bạo lực học đường diễn ra thời gian gần đây,
ông có dịp nào trao đổi với sinh viên về các nguyên lý của aikido giúp
họ cân bằng và làm chủ cảm xúc, tránh xung đột trong môi trường giáo dục
chưa?
- Có chứ. Tôi đã hỗ trợ một số đồng môn thành lập CLB
aikido ký túc xá Bách khoa từ năm 2005 tại khuôn viên Trường ĐH Bách
khoa. Hiện CLB này vẫn đang hoạt động mạnh. Tiếc là diện tích sân tập
còn quá nhỏ, chưa có điều kiện nhận thêm nhiều học viên để phổ biến môn
võ thuật có ích này.
Từ sự trải nghiệm của mình, tôi quan niệm rằng “Tinh
thần minh mẫn trong một thân thể tráng kiện”.
Muốn làm việc được lâu dài
cống hiến cho xã hội cần phải có sức khỏe. Mỗi người nên chọn bất cứ
môn thể thao nào phù hợp để tập cũng được, miễn là phải tập cho “đổ mồ
hôi” và chuyên cần. Từ đó tạo sự cân bằng cho bản thân. Những cá thể cân
bằng tạo nên một tập thể cân bằng và một xã hội cân bằng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét