Bàn chưn ngồi một mình phơi nắng trên bãi biển,
sung sướng trần truồng sau bao nhiêu năm giày vớ.
Gió biển đỡ ruồi, nhưng thỉnh thoảng cát dính vào
chỗ cắt cũng hơi xốn.
Không biết giờ này những bộ phận kia đang làm gì?
Thanh quản ứ ứ liên tục nhạc nhẹ trong thang máy của một
động đĩ hạng sang. Bàn tay cứ chộp lia chộp lịa theo phản xạ.
Tròng mắt lăn long lóc trên vỉa hè, vị trí ngon hơn thượng đế,
mỗi ngày cho điểm hàng ngàn nhãn hiệu váy và xì líp.
Cái lưỡi uốn éo ngọ nguậy, đầy khêu gợi như đuôi thằn lằn,
tranh đấu trước Quốc Hội đòi quyền lợi cho loài đỉa.
Bộ óc nhảy qua vòng lửa trong một gánh xiệc.
Theo thói quen hành chánh, đã có một cuộc họp
trưng cầu ý kiến. Cho có lệ vậy mà. Tất cả đều nhất trí
xử tử trái tim và bao tử, rồi giải tán đường ai nấy đi.
Bàn chưn ngồi phơi nắng trên bãi biển ngẫm đời mình.
Chán nhứt là ụp lên một bàn chưn khác cạ cạ liên hồi
cả tiếng đồng hồ, sướng cái chỗ nào không biết.
Một cục đá bự trong hẽm tối, miểng chai cạnh bờ tường,
bãi cứt chó ẩn trong thảm cỏ công viên, trái mìn đường làng.
Những gót giày đạp lung tung trong những đám đông.
Một cú vuốt ép phê từ ngoài vùng cấm địa, trái banh
xoáy vòng cung qua hàng rào cong vào góc thượng,
thằng gôn chưng hửng chửi thề. Vẫn chưa sướng bằng
bùn đáy sông nhớp nhớp êm êm, luồn qua kẽ từng ngón
chân mềm mềm nhột nhạt. Ơơơơơưưưưưưưưừ ừ ừ ừa…
Giờ này ước gì có một cái đít để đá chơi đỡ buồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét