khktmd 2015
Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016
Bình mới, rượu cũ và bệnh mau quên của người Việt hải ngoại - Tác giả Thạch Đạt Lang
Bình mới, rượu cũ hay bình cũ, rượu mới là những thành ngữ được sử dụng trong dân gian.
Câu bình mới, rượu cũ được dùng để ám chỉ những sự việc chỉ thay đổi hình thức bề ngoài còn nội dung bên trong vẫn như cũ hay là vũ như cẫn.
Còn bình cũ, rượu mới thì ngược lại, nội dung thay đổi hoàn toàn, chỉ có hình thức được giữ nguyên.
Ở đây tôi chỉ muốn nói đến chuyện bình mới, rượu cũ mà thôi.
Tại sao? Bởi vì nó dính dáng đến một căn bệnh trầm kha mà nhiều người Việt tị nạn cộng sản đang mắc trầm trọng, đó là bệnh mau quên.
Bệnh mau quên này không dính dáng gì tới bệnh Alzheimer hết. Bệnh Alzheimer, còn được gọi là bệnh lú lẫn thường gặp những người già khoảng từ 75-80 tuổi hoặc hơn do tế bào não bị thoái hóa.
Bệnh mau quên ở người Việt hải ngoại mà tôi nói đến trong bài viết này thường chỉ tấn công vào thế hệ di dân đầu tiên. Đó là những người tương đối lớn tuổi, nhất là những người độc thân, li dị vợ, sống ở hải ngoại, có tiền bạc rủng rỉnh, thời gian rảnh rỗi hoặc những kẻ tham lợi, ham tiền, hám danh.
Họ có thể là những người đi từ tháng tư năm 1975, những người vượt biên sau đó hoặc đi theo dạng đoàn tụ gia đình ODP, cũng có thể thuộc dạng nhân đạo cho tù nhân cộng sản trên 3 năm HO…, nhưng nói chung đầu óc họ bình thường, tế bào não chưa bị suy thoái.
Sao lạ vậy cha ( nội ) ? Đầu óc bình thường, não chưa hư hại mà lại mau quên?
Thì cũng phải có lý do. Lý do nói ra, nghe ( hơi bị ) mắc cười. Đó là tại họ uống nhằm rượu, loại bình mới, rượu cũ.
Chà! Khó hiểu à nghen. Sao uống nhằm rượu cũ, bình mới lại mắc bệnh mau quên? Mà rượu đó có tên chi, nước nào sản xuất?
Xin thưa! Đó là rượu Hòa Hợp, Hòa Giải Dân Tộc do nước cộng trừ xã hội chủ nghĩa Việt Nam sản xuất độc quyền, có Trây đờ Mạc (Trade Mark), giấy phép nấu rượu ( lậu ) đàng woàng.
Người uống thứ rượu này rồi, đầu óc thường lâng lâng, sảng khoái, thấy yêu đời hơn lúc bình thường, trở nên dễ dãi, vui tính, đến lúc quá độ thì mất ( mẹ ) khả năng suy xét, tính toán, thấy người đãi mình uống rượu nói gì cũng đúng.
Thật ra cũng không phải ai cũng dễ dàng say thứ rượu Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc, dù mùi bốc rất thơm nhưng cũ rích, mới ngửi thì không thấy vị chua chua nhưng lâu dần sẽ thấy khó chịu. Dù thế nhiều người uống cả chai, vẫn tỉnh táo, biết suy xét, tính toán đâu ra đó nhưng lại… giả vờ say, để…mưu lợi cho mình.
Thiệt sao? Kể nghe coi tay nào là bợm thứ thiệt đi!
Nhiều lắm. Để kể sơ vài tay „cộm cán“ dân chơi quốc tế cầu ba cẳng nghe.
Đó là Trần Trường, Trịnh Vĩnh Bình, Nguyễn Cao Kỳ, Phạm Duy, Tô Văn Lai, Khánh Ly, Hoàng Duy Hùng…Ôi chao, nhiều lắm lắm, nhớ hổng thấu.
Mới nhất đây còn có một người được cộng sản VN phong cho danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú (NSUT) cao hơn Nghệ sĩ nhăn răng một bậc (thềm hoang) là diễn viên hài (người miền Nam gọi là diễu) Hoài Linh.
Nhưng trao tặng danh hiệu là một chuyện, muốn làm ăn hay „sô-óp“ (Show off) chuyện gì thì cũng phải biết nguyên tắc „đầu tiên“ là… tiền đâu?
Chàng diễn viên hài này muốn xây cái đền thờ Tổ nhưng chưa học được mánh lót tay nên bọn Mafioso địa phương đếch thèm đọc cái bằng phong tặng danh hiệu NSUT, chúng chỉ biết nguyên tắc đầu tiên thôi, không có thì tổ tiếc gì bọn ông cũng cho giật sập.
Còn thứ lau nhau như Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập thì khỏi nói làm chi ( cho má nó khi ), đông như rươi nhưng chưa gặp thời nên chưa được đem ra trình diễn thôi.
Những „cộm cán„ vừa nói bên trên thuộc loại bợm rượu hàng sư tổ, uống không bao giờ biết say, dù là rượu Hòa hợp. Hòa Giải Dân Tộc ngâm với nghị quyết 36 hay 35+1 cũng không thấm với họ.
Có điều họ không say, nhưng lại đóng kịch mình say. Bởi mồm mép họ trơn như mỡ, nói xuôi cũng được, nói ngược cũng xong, uống rượu HHHGDT vào rồi là họ hót như khướu, rất được lòng kẽ đãi rượu. Kẻ đãi rượu họ là cái đám Mafia ở Hà Nội, mấy thằng chuyên nấu rượu lậu cũng đâu có ngu, tụi nó cũng biết là những tên kể trên chỉ giả vờ say để kiếm chác chút đỉnh.
Những câu nói để đời của đám „cộm cán“ như – Nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu, Tôi chỉ chống gậy chứ không chống cộng…đáng được ghi vào Ranh Ngôn Thế Giới.
Mấy thằng Mafiosi ở Hà Nội là bậc thầy về kịch nghệ, tổ sư của chúng là lão già quê quán ở Nghệ An, chết được ướp xác nằm chình ình trong cái lăng ở Hà Nội, ám quẻ toàn dân mấy chục năm qua.
Chính lão là người nghĩ ra „rì síp“ (receipt) rượu Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc đó chứ ai. Có điều ngày xưa nó mang nhiều tên khác nhau như Cải Cách Ruộng Đất, Cởi Trói Văn Nghệ Sĩ, Trăm Hoa Đua Nở…nhưng chất rượu để bào chế chỉ có một thứ căn bản là chuyên chính vô sản, nói tóm lại những cái tên nghe rất ư là hấp dẫn, ngọt như mía lùi, bùi như đậu phụng… chỉ để mà mắt người uống. Chính vì vậy mà không khối người tưởng thật, đến lúc bị te tua, tù tội, tan tành xí quách thì đã trễ.
Những kẻ nấu rượu biết rượu của chúng có chất gì ở trỏng, phải biết người uống vào phản ứng ra sao chớ. Chúng chỉ cần liếc con mắt qua một cái là biết đứa nào say thật, đứa nào giả, nhưng chúng là cáo già nên vờ như không biết.
Thế là kẻ cắp gặp bà già. Con điếm gặp thằng ma cô. Khi con điếm còn đem lại lợi lộc, tiền bạc thì thằng ma cô để yên. Khi không còn vắt được sữa từ con điếm nữa thì thằng ma cô cho đi tầu suốt ngay.
Cái gương Trịnh Vĩnh Bình, Trần Trường còn sờ sờ ra đó nhưng cái lũ „cộm cán“ đâu có sợ, bởi tiền nhiều quá, danh sáng quá, lơi lộc vô khối. Đàn ông thì sáng rượu sâm banh, tối sữa bò, chân dài đè chân ngắn. Đàn bà thì kim cương, hột soàn, thẩm mỹ viện, lái phi công trẻ…
Uống vào rồi thì mấy thằng đãi rượu có đào mả cha lên cũng ráng nhịn, bởi đã thấm nhuần câu „ Một sự nhịn là chín sự nhục“.
Nếu cho rằng lòng tham lấn áp cả lý trí, nhân cách cũng không đúng với đám người này, bởi họ làm chó gì có liêm sỉ, lòng tự trọng để bàn đến lý trí. Nếu có tư cách, biết suy nghĩ, tự trọng thì họ đã thấy ngay mùi chua lét của rượu HHHGDT, không nhổ ra rồi lại liếm.
Tiền bạc, danh vọng làm mờ mắt họ khi rượu được đem ra. Mùi thơm ngọt ngào, êm dịu bốc điếc mũi khiến họ quên tuốt chuyện ngày nào vội vàng, hấp tấp vứt bỏ nhà cửa, chạy quắn đít dọt lên máy bay,, ra tàu hải quân hoặc liều mình leo lên những con thuyền ọp ẹp, chất đầy người như cá Sardine để thoát ra khỏi cái địa ngục, mà đường vượt thoát chín phần chết, một phần sống.
Cách đây hơn 2 năm có một chàng vốn là võ sĩ kick-boxing khá nổi tiếng, mỗi lần thi đấu mặc quần có hình lá cờ vàng ba sọc đỏ dọc bên hông, trước khi đấu, sau khi thắng thường cầm một lá cờ vàng to hơn chạy quanh hoặc quấn vào người, làm hãnh diện không ít những kẻ thích ăn theo.
Đùng một cái, tên này về VN tham gia đóng phinh, dân miền Nam gọi là đóng tuồng, dậy võ…làm những kẻ hâm mộ, ăn theo, trơ mắt ếch lên nhìn, chửi thề tá lả. Nghe đâu hắn cũng nốc vài bốn lít rượu HHHGDT.
Không phải là võ sĩ nổi tiếng, thắng nhiều trận đấu quốc tế mà mặc quần có cờ vàng ba sọc đỏ bên hông, lạng quạng ra đường, dạo phố Bolsa là rất dễ ăn đòn.
Nhớ dạo cách đây ít lâu, bọn nấu rượu HHHGDT thấy rượu để lâu, không hâm lại coi bộ có mùi chua chua, bèn cho tên Nguyễn Thanh Sơn, thứ trưởng ngoại giao cho ngâm thêm một vị thuốc bằng cách lên thắp nhang nghĩa trang quân đội VNCH với một số người, nghe đâu cũng đã sương sương vài bốn xị HHHGDT.
Một số hình ảnh được đưa lên In Tờ Nét cho thấy Sơn và mấy người chung quanh xì xụp vái lạy trước mấy ngôi mộ hoang vắng, không người chăm sóc trong cái nghĩa trang chôn cất chiến sĩ VNCH năm xưa, nay trở nên thật tiêu điều, ảm đạm.
Tiếc thay, vị thuốc tăng lực cho thứ rượu chua lét không có tác dụng cho lắm. Chỉ có một thiểu số ăn chịu với chúng lên tiếng hụ hợ chút đỉnh cho trò thương vay, khóc mướn này.
Như đã nói cộng sản trơ tráo, gian ác, lẽo lự, mặt dầy hơn mặt thớt, chúng không biết ngượng, biết nhục là gì. Chúng sẽ dụ dỗ NVHN bằng đủ mọi cách, đủ mọi mánh khóe ma đạo râu rìa, miễn sao đạt được mục đích NVHN bớt lên án, vạch mặt những trò bẩn thỉu, đê tiện, gian ác, hèn hạ của chúng ra trước công luận quốc tế là coi như chúng thành công.
Lịch sử đã chứng minh, từ ngày thành lập đảng CSVN đến nay, chưa và cũng sẽ không bao giờ có chuyện người cộng sản VN thật sự mong muốn hòa hợp hòa giải giữa họ với người dân, đừng nói chi tới chuyện giữa họ với người Việt hải ngoại.
Từ cuộc cải cách ruộng đất trong thời gian 1949-1956 giết hàng trăm ngàn người dân vô tội, Hồ Chí Minh cũng chỉ đóng kịch, giả vờ khóc lóc, xin lỗi đồng bào miền Bắc là đã phạm sai lầm cho đến thảm sát tại Huế vào Tết Mậu Thân 1968, đảng CSVN chưa một lần lên tiếng nhận tội hay tỏ vẻ ăn năn, sám hối…
Tồi bại hơn nữa, CSVN còn tìm cách bào chữa, chạy tội, đổ lỗi cho Mỹ và quân đội VNCH là thủ phạm vụ tàn sát Tết Mậu Thân ở Huế.
Những người chủ trương hòa hợp, hòa giải với cộng sản VN chỉ là những kẻ không học được những bài học lịch sử.
Người Việt tị nạn CS nếu biết suy nghĩ, có lòng tự trọng, có liêm sỉ chắc chẳng ai thèm uống thứ rượu độc do Hà Nội chế biến cho dù có được thay đổi bình mới, thơm ngon, quyến rũ tột cùng, bởi đằng sau mùi vị hấp dẫn, ngọt ngào đó là những chất độc, những cái bẫy nguy hiểm đang chờ họ sa vào để thộp cổ, nắm gáy, kiểm soát, sai khiến họ và như thế họ đã gián tiếp góp phần vào việc duy trì chế độ cộng sản Việt Nam..
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét