Ðất nước bị xâm lược, hàng trăm ngàn người dân Việt và chiến sĩ đã bị giặc ngoại xâm Tàu Cộng sát hại thảm khốc trong cuộc chiến tranh bảo vệ các tỉnh biên giới phía Bắc. Ngày 17 tháng 2 năm 2016 vừa qua là ngày có đông đảo người dân tại Hà Nội và Sài Gòn đến dâng hương tưởng niệm những đồng bào và chiến sĩ đã hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ biên giới năm 1979 này. Thế nhưng, tình cảm tốt đẹp của những người dân này đã bị cấm cản và đàn áp thô bạo tại chân tượng đài Ðức Trần Hưng Ðạo, quận 1, nơi nhân dân Sài Gòn đến dâng hương tưởng niệm. Tại sao lại như thế và ai phải chịu trách nhiệm chính về chuyện này nếu không phải là người lãnh đạo cao nhất thành phố hiện nay: Bí Thư Thành Ủy Ðinh La Thăng?
Vậy mà thay vì phải giải thích trả lời ngay cho công luận về sai lầm nghiêm trọng này, Ðinh La Thăng đang lẩn tránh trách nhiệm và đang cố “lăng xăng” với những công việc rất bình thường khác. Lạ một điều là những vụ việc rất bình thường khác trong trách nhiệm của anh lại đang được báo chí tập trung tôn vinh như là những “đột phá lớn,” những đỉnh cao trí tuệ... Bài viết này ra đời như để thử tìm câu trả lời cho trách nhiệm của anh Thăng và phân tích thêm về những điều đang được xem là đột phá lớn của anh.
Trước hết xin hãy cùng nhìn vào những chuyện mới nhất mà Ủy Viên Bộ Chính Trị (UVBCT), tân Bí Thư Thành Ủy (BTTU) Ðinh La Thăng vừa làm ngay khi vừa nhậm chức ở Sài Gòn và đang rất được các báo đài lề đảng tung hô, với nhiều ý kiến khen ngợi, tung lên mây và cho là đột phá (!?).
Ðầu tiên đó là chuyện ông Thăng công bố công khai số “điện thoại nóng” với lời hứa sẽ lắng nghe mọi ý kiến phản ảnh, yêu cầu... từ mọi người dân. Mới nhìn vào thì dễ lầm tưởng đây chính là đột phá khi mà một ông vua trong 19 ông vua của BCT nay dám công khai số điện thoại nóng để tiếp dân, để trực tiếp lắng nghe ý dân. Nhưng khi nhìn vào thực tế, bản chất sự việc, thì sẽ thấy ngay đây là một việc mà ông Thăng không thể nào thực hiện hiệu quả, lâu dài vì công việc của một UVBCT, một BTTU, cho dù ở không nhất, cố gắng nhất, thực tâm nhất cũng sẽ không thể nào có được thời gian để lắng nghe, tiếp điện thoại người dân của một thành phố lớn đang có cả chục triệu người cư ngụ, sinh sống và làm việc. Hay lắm rồi thì Ðinh La Thăng cũng chỉ sẽ cố duy trì được một thời gian ngắn ban đầu, mỗi ngày cố bỏ ra chút thời gian tượng trưng nghe điện thoại của dân và chọn ra vài vụ việc ăn khách nhất để giải quyết và cho báo đài khuấy động lên để tuyên truyền, sau đó sẽ lặng lẽ để 99% các cuộc gọi đến sẽ phải chịu cảnh “ò í e số điện thoại mà quý khách đang liên lạc hiện tắt máy hay ngoài vùng phủ sóng...”!
Thực tế thì mới qua vài ngày, số điện thoại riêng để “diễn” của ông Thăng đã quá tải. Báo lề đảng đưa tin dân (dân oan, dân khổ, dân bức xúc, dân phá?!) gọi đến suốt ngày và thậm chí có nhiều cuộc gọi còn được gọi đến vào lúc 0 giờ! Ông Thăng có lường trước được việc này hay không? Câu trả lời xin thưa là có và không.
Nếu bảo là ông không lường trước được thì xem thường ông quá, không lẽ ông Thăng lại quá “lăng xăng và dại khờ” đến vậy; còn nếu có, ổng đã biết trước một việc mình đưa ra làm sẽ thất bại, không duy trì thực hiện được mà vẫn đưa ra nhằm mục đích mị dân, tuyên truyền thì anh chính là loại đột... phá gì đây!?
Thôi thì hãy vẫn cứ nghĩ tốt về ông Thăng, hãy cứ cho là ông có thiện chí muốn lắng nghe dân, duy chỉ có cách nghe qua điện thoại do ông đưa ra là không tưởng, không thể thực hiện được thì xin được giới thiệu vài cách thông thường nhất mà các chính khách trên thế giới hàng ngày vẫn đang làm rất hiệu quả.
Xin thưa đó là cách họ nắm bắt cuộc sống, lòng dân thông qua báo chí tự do và các trang báo mạng, qua các cuộc thăm dò các kênh thông tin đa chiều, qua các tổ chức xã hội dân sự và qua cả các hoạt động tự do biểu tình của người dân nhằm nói lên nguyện vọng, ủng hộ và phản đối những điều luật, sự kiện cụ thể nào đó, mà họ đang quan tâm và bức xúc nhất. Vậy liệu ông có thực lòng muốn và có đủ sức, đủ tầm và có dám thử sẽ làm những điều rất bình thường mà thực sự rất vì dân, rất lắng nghe dân này hay không?
Viết đến đây xin lại nhắc đến một việc vừa xảy ra vốn rất được dân Việt Nam quan tâm và trực tiếp dính đến ông Thăng trong cương vị trách nhiệm BTTU. Ðó là chuyện những người dân tham gia sự kiện này ở Sài Gòn dưới quyền cai trị trực tiếp của ông đã bị đàn áp thô bạo. Trong khi cùng một sự việc dâng hương tưởng niệm ngày 17 tháng 2 vừa qua, tương tự như vậy nhưng ở Hà Nội lại diễn ra rất bình thường. Tại sao lại như vậy và tại sao lại có việc nhiều người dân tham dự tưởng niệm các chiến sĩ đồng bào đã bị giặc Tàu giết hại trong cuộc chiến tranh xâm lược mà chúng đã xua quân tấn công vào các tỉnh biên giới phía Bắc ngày 17 tháng 2 lại bị an ninh cấm cản và khủng bố? Không thể không xét đến trách nhiệm ông Thăng vì đây là việc lớn, không thể nói rằng do ông không biết, thậm chí đang có dư luận cho rằng chính ông Thăng là người đã chỉ đạo, chịu trách nhiệm chính trong việc ra lệnh ngăn chặn, cấm đoán nhiều người, nhốt họ trong nhà, không cho họ đến dự, và lệnh cho an ninh đàn áp thẳng tay, xé bỏ, chà đạp lên các băng rôn, vòng hoa... của những người dân đến tham dự tưởng niệm ngày 17 tháng 2 ở chân tượng đài Trần Hưng Ðạo ở quận 1, Sài Gòn.
Thực hư từ chuyện này và quan điểm của ông Thăng như thế nào về chuyện cụ thể này, và về các cuộc xâm lăng trong quá khứ xưa và nay của giặc Tàu, về tội ác của giặc Tàu trên Biển Ðông hiện nay là như thế nào, cũng là những chuyện mà người dân Sài Gòn đang rất nóng lòng muốn biết từ câu trả lời chính thức của ông. Trước hết cũng là cách để Ðinh La Thăng tự giới thiệu, và cũng để “giải oan” cho chính ông. Còn nếu ông lờ đi, không thèm trả lời dân Sài Gòn về vụ việc nóng sốt này thì người dân xem như cũng đã hiểu được Ðinh La Thăng chính là ai và ai là thủ phạm!
Một việc ông Ðinh La Thăng vừa làm và cũng được lăng xê rất dữ trên báo đài mấy ngày qua, đó là chuyện ông đã chỉ đạo, tìm cách tác động giám đốc Vinamilk, giúp mua sữa bò cho dân Củ Chi. Nói nghe hơi kỳ chứ nếu quản lý xã hội mà chỉ đơn giản tác động, lệnh này lệnh kia thì ai làm lãnh đạo mà không được, cứ có chức quyền thì ra lệnh, buộc phải làm cái này cái kia thì quá dễ. Nhưng nếu như vậy, rồi xã hội cũng sẽ quay lại giống y như vào thời bao cấp, sẽ xóa luôn kinh tế thị trường cho dù đã có gắn thêm đuôi định hướng XHCN. Bởi vì trong thực tế ai cũng biết việc mua bán sữa bò giữa người dân Củ Chi và Vinamilk là mối quan hệ thuận mua vừa bán hai bên đều có lợi theo quy luật cung cầu của thị trường, và sẽ chiếu theo luật pháp mà xử nếu có các cam kết mua bán theo hợp đồng kinh tế hoặc các cam kết khác giữa hai bên. Không thể vì là bí thư thành ủy thì có thể ra lệnh, dùng biện pháp hành chánh, ép cho bên này hay bên kia phải mua hay phải bán sữa. Xin hãy cứ ví dụ như nếu Vinamilk vì bị ép phải mua sữa cho một số nông dân theo lệnh ai đó, hay vì để được lòng ông Thăng mà lỗ vốn, mà mất uy tín vì sữa không bảo đảm, hoặc có vấn đề... gì đó về hiệu quả kinh tế, về uy tín thương hiệu chẳng hạn, thì lúc đó liệu ông Thăng sẽ làm gì, có bồi thường lại được uy tín, tiền bạc... cho Vinamilk hay không?
Chuyện của ông Thăng làm được và có tác dụng giúp dân Củ Chi nói riêng và ngành sữa nói chung nhiều hơn, lâu dài và đúng tầm của một BTTU hơn đó là ông phải chỉ đạo sao để ban hành được các chính sách tốt và quản lý xã hội hiệu quả... Ngăn chặn tận gốc được việc sữa thành phẩm và các nguồn nguyên liệu nhập lậu từ Trung Quốc và các nước khác vào thành phố; giảm được giá thành sản xuất bằng cách giảm thiểu tối đa mọi sự sách nhiễu, giảm các khoản bôi trơn chung chi từ lót đường cho cảnh sát giao thông, đến các khoản thu vô tội vạ ở địa phương, giảm thuế má... đồng thời tăng sản lượng và chất lượng sữa qua đầu tư, huấn nghệ, trang thiết bị, nguyên liệu, đầu vào đầu ra ổn định...
Ðó mới chính là cái tâm và cái tầm của một lãnh đạo có trách nhiệm và thực tài lâu dài; còn việc thỉnh thoảng đến thăm, rồi tùy tiện gọi điện nơi này, nơi kia, lệnh mua này mua kia cho ai đó thì cho dù có được ai kia vị nể hay vì sợ mà mua thì cũng làm được chỉ một vài đợt, có được một vài bài báo rồi thôi chứ không thể xảy ra thường xuyên, không thể bao cấp bao tiêu do mệnh lệnh hành chánh mà duy trì được mãi. Và âu đó cũng chỉ là một trong các cái kiểu lăng xăng đụng đâu diễn đó, rất nặng phần trình diễn, mị dân và duy ý chí, phi thực tế.
Tương tự như vậy là chuyện ông Thăng lệnh cho ngành công an trong vòng 3 tháng phải giảm các tệ nạn xã hội; nhưng lại cũng chỉ nghe báo đài đưa tin nói chung chung mà không thấy kèm theo các biện pháp chỉ đạo, các chỉ tiêu để thực hiện, so sánh và các biện pháp chế tài như giảm cụ thể những cái gì và nếu không giảm được thì ngành nào, cấp nào, và ai sẽ phải chịu trách nhiệm cụ thể như thế nào.
Mà cũng xin được nhắc lại rằng, tệ nạn xã hội luôn là hậu quả, gắn liền với khả năng cai trị, đạo đức của đảng lãnh đạo; gắn liền với các chính sách sử dụng hiền tài, quản lý kinh tế chính trị xã hội... của các cấp chính quyền, năng lực giải quyết công ăn việc làm, các chuẩn mực giá trị, giáo dục, đạo đức... của toàn xã hội. Mà chính ông Ðinh La Thăng ở vị trí lãnh đạo cao nhất ở Sài Gòn, sẽ phải là người bị xử đầu tiên, chịu trách nhiệm chính. Vậy thì liệu ông có làm được điều này, phần nào tựa như ông Nguyễn Bá Thanh đã làm được ở Ðà Nẵng hay không, trong lúc tình hình kinh tế chung bết bát, rệu rã vì nợ công, nạn thất nghiệp ngày càng tăng, đĩ điếm xì ke ma túy trộm cướp... ngày càng phổ biến, lộng hành trên khắp Sài Gòn và cả nước. Trước đây ở Sài Gòn cũng từng có một lãnh đạo thành phố cũng xuất thân từ cán bộ đoàn như ông Thăng, nói rất hăng và cũng từng rất lăng xăng chống bia ôm đĩ điếm nổi tiếng là Nguyễn Văn Ðua, nhưng cuối cùng thì tệ nạn vẫn lềnh khênh và có... giảm; nhưng là giảm từ điểm này, quán này, quận này, chạy sang điểm khác, quán khác, quận khác.
Cũng phải công nhận là sự nghiệp chính trị của Ðinh La Thăng khá hanh thông. Năm 1983 mới chỉ là kế toán viên, rồi bí thư đoàn của công ty Cung Ứng Vật Tư thuộc Tổng công ty Xây Dựng Thủy Ðiện Sông Ðà, vậy mà 2016 đã là ủy viên Bộ Chính Trị, phất lên nhanh như diều gặp gió. Nhưng mà nói cho ngay, bất kỳ ai dù có muốn nịnh hót anh tới cỡ nào thì cũng khó kể ra được tên công trình gì, thành quả gì từng gắn với anh thật sự lớn lao, có ý nghĩa và giá trị cho dân cho nước. Ngoài vài chuyện xây cầu đường bến cảng... có đúng tiến độ nhưng mau hư và giá thành lại cao hơn cả Mỹ, còn lại thì cũng toàn lăng xăng, vụn vặt như cấm nhân viên ngành giao thông chơi golf; đề xuất hạn chế xe cá nhân và tăng phí lưu thông... và gần đây nhất trong cương vị bộ trưởng cũng chỉ là cách chức, chuyển công tác giám đốc công ty cổ phần Vận Tải Ðường Sắt Hà Nội!
Vậy thôi, nhưng mà thôi vì trong xứ mù thì thằng chột sẽ làm vua; trong dàn sâu chuột cán bộ Cộng Sản đầy tai tiếng vì tham nhũng bất tài hiện nay thì xem ra cho đến nay ông Thăng vẫn còn được xem là tương đối có làm và tham nhũng... chưa bị lộ, hoặc gặp may nhất vì chưa nằm trong tầm ngắm của Trần Ðại Quang, chưa bị “Chân Dung Quyền Lực” phanh phui nhắm tới!
Cũng nhờ vậy ông bây giờ đang là UVBCT, bí thư thành ủy ở một thành phố lớn nhất nước, là một ông vua đúng nghĩa của Sài Gòn. Nhưng ông cần nhớ là Sài Gòn, nơi mà ngay sau năm 1975 đã có ngay câu “Nhất trụ, nhì tù, tam khu, tứ kết.” Trong bổ nhiệm, bố trí đảng viên, cán bộ đã được lưu truyền và áp dụng thì vùng đất này cũng không phải là nơi dễ dàng chịu sự khuất phục của một người chưa thấy tài đức gì nổi trội và từ xa mới đến. Sài Gòn cũng là nơi tập trung tinh hoa của cả miền Nam trong mọi lãnh vực; cả quan và dân Sài Gòn đều vậy, nên không dễ gì cho anh xài trò mị dân. Không thể chỉ có lăng xăng, lít xít mà có thể chinh phục được người dân Sài Gòn!
Là một người gốc Bắc và được phe có lý luận áp đặt chỉ định vào chứ không phải được Ðảng Bộ thành phố bầu chọn lên tại chỗ, muốn chinh phục được lòng dân Sài Gòn, may ra chỉ có làm và làm, đừng diễn mà hãy làm, và nếu anh thực tâm muốn làm thì cũng chẳng khó lắm đâu vì ở đâu trên thành phố hôm nay mà chẳng tồn tại, đầy rẫy “tệ nạn”? Chỉ xin liệt kê ở đây vài điều rất dễ thấy, dễ làm, đó là phải sửa lại ngay lại diện mạo, gương mặt của Sài Gòn nay đã bị biến dạng từ ngay cái nhìn, buổi gặp gỡ đầu tiên của du khách khắp thế giới với cái tên Tân Sơn Nhất đầy tai tiếng ăn cắp và dơ dáy; hải quan thì làm tiền trắng trợn; công an cửa khẩu thì thiếu văn hóa, thiếu thân thiện và cửa quyền tùy tiện, hay vòi vĩnh... Mà đa số họ đều là đảng viên, con ông cháu cha, là con cháu các cụ cả và đa số cùng là gốc Bắc, đồng hương với ông đấy!
Khó khăn hơn một chút trong trách nhiệm cụ thể của ông đó là phải làm sao ngay lập tức chặn đứng ngay được chuyện người Việt đang giết người Việt qua đường ăn uống hàng ngày, như cách tẩm ướp hóa chất độc hại vào trái cây, thực phẩm theo cách của người Trung Quốc và bằng hóa chất của người Trung Quốc đưa vào. Cao hơn nữa là giải quyết nạn ngập úng; ùn tắc giao thông, tai nạn giao thông; mãi lộ... Rồi nạn cán bộ đảng viên cướp đất tham nhũng hối lộ, cửa quyền, hành dân...
Cũng còn nhiều lắm các tệ nạn mà quan và dân Sài Gòn ai cũng thấy, ai cũng biết khỏi cần ông phải bày trò tiếp điện thoại dân thì mới biết. Nhưng chỉ với vài dòng liệt kê “tệ nạn của thành phố” sơ sơ như trên thôi, mà nếu làm được hết thì ông chơi được, và các ngôi vị cao nhất trong tứ trụ triều đình rồi đây nếu có sẽ lọt vào tay ông thì cũng xứng đáng. Còn không, nếu ông vẫn bóp nghẹt, đàn áp, khủng bố tiếng nói yêu nước chống giặc Tàu của người dân Sài Gòn, không cho dân Sài Gòn chí ít phải được như người dân Hà Nội vào ngày 17 tháng 2 vừa qua; và ông vẫn là người chỉ thích diễn trò lăng xăng lít xít, đụng đâu xâu đó, chỉ để nhằm đánh bóng bản thân, lừa mị dân ngu khu đen, thì thú thật, với dân Sài Gòn, dù ông có chức vụ là vua đi nữa, thì muôn đời sau cũng vẫn chỉ là La Thăng lăng xăng, cũng chỉ là một thứ diễn dỡ, diễn dơ, diễn dài, diễn dại... như bao nhiêu là sâu chuột khác! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét