khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

Ở Mỹ chẳng có gì vui



Ở Mỹ chẳng có gì vui;

Có nhiều điều vui lắm chứ:

Có nhà ông Obama không lớn bằng nhà ông Nông Ðức Mạnh,

Chẳng có trống đồng, ngà voi như ở nhà ông Lê Khả Phiêu.

Có tham nhũng (?) nhưng không có cả “một bầy sâu,”

Có triệu phú nhưng chắc gì giàu bằng “tư bản đỏ.”

Trật tự xã hội được chính quyền nắm giữ;

Có công an nhưng khi dân vào đồn ra về,

Không phải bò lê,

Một cọng lông chân cũng không hề mất.

Có đường phố rất nhiều xe mà không bao giờ bị ách tắc,

Trật tự lưu thông ưu tiên hàng đầu.

Chẳng ai “cắt đầu,” chẳng người “đánh võng” đâu.

Lái xe thong dong mà không sợ cảnh sát giao thông bắn tốc độ.

Có học sinh đến trường mà không hề sợ bị đòn hội chợ;

Sách giáo khoa không có chuyện nực cười,

Thánh Gióng đánh giặc Ân xong chẳng chịu về trời,

Quất một bữa cơm rồi nhảy xuống Hồ Tây tắm.

Có bịnh viện dành cho mọi tầng lớp dân chúng,

Nhưng không phải cần “phong bì” để được ưu tiên.

Và cũng không phải nằm xếp lớp ra cả ngoài hiên,

Không là chỗ cho con bà Bộ Trưởng Nguyễn thị Kim Tiến.

Có những công viên cho dân đến,

Ðể tự do đả kích chính quyền,

Mà không lo bị nằm ấp.

Tối về nhà được ngủ ngon giấc,

Mà không hề sợ nhà bị vất mắm tôm.

Có văn hóa “xếp hàng,” “xin lỗi,” “cảm ơn.”

Mà không bị chê là “hâm,” là “vớ vẩn.”

Có Davis, Harvard, MIT, Berkely, danh tiếng

Mà không có tỷ lệ 99.9% sinh viên tốt nghiệp.

Không có ra ngõ là gặp giáo sư, tiến sĩ,

Mà một con ốc vít không làm nổi, vì sao?

Hay chỉ là một lũ chăn trâu,

Mua bằng cấp để khoe khoang thành tích.

Chênh lệch giàu, nghèo một trời xa cách.

Người ăn không hết, kẻ thì nghèo xơ.

Tiền thuế của dân xây tượng đài cho to,

Mà học trò đến trường phải đu dây qua suối.

Ở Mỹ có nhà hàng, tiệm ăn fast food.

Có nhân viên phục vụ tận tình,

Mà không có “cháo chửi,” “bún mắng,” “phở xếp hàng.”

Cùng thực phẩm ướp hóa chất độc hại tràn lan,

Của Trung Quốc đang giết dần dân Việt.

Ai biết,

Ở Mỹ không vui vì thiếu bạn bè?

Mà đã có anh, chị, có em, có bà con hàng xóm.

Có đại gia đình dang tay chào đón,

Bạn bè thì có thể thêm,

Còn anh, chị, em chỉ có nhiêu đó.

Anh, chị, em có “đi” mình làm sao tìm thấy!

Như nước chảy, hoa trôi,

Rồi thôi!

Chừng mấy thứ đó;

Sao ở Mỹ lại không có gì vui?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét