Rầm một cái, chiếc xe tải nhỏ cán ngang hai đùi thằng bé lang thang, hai đùi dập nát. Chiếc xe vù ga chạy mất hút, để lại làn khói. Thằng nhỏ nằm bất tỉnh, máu chảy đầm đìa. Một số xe gắn máy, chiếc né sang bên rồi chạy thẳng, chiếc chạy xa xa rồi tấp vào lề quay lại nhìn. Bên đường, hai cô gái từ trong quán chạy sang băng tạm rồi vẫy Taxi.
Cô Y sĩ hỏi: ai là người nhà nạn nhân?
Cô gái đưa mắt nhìn qua lại rồi nói: Tôi!
- Chị tên gì, quan hệ với nạn nhân như thế nào?
- Tôi không có quan hệ gì với nạn nhân, chỉ là thấy tai nạn nhân bị nạn ngoài đường thì cứu giúp.
- Vậy, chị có tiền để tạm ứng tiền viện phí cho cháu không?
- Tôi chỉ còn vài trăm nghìn trong túi.
- Vài trăm nghìn thì sao đủ viện phí? Y Sĩ trả lời.
- Thì ứng đỡ, các Bác sĩ cứ điều trị cho cháu đi, tôi chạy về mượn tiền đem qua.
- Chị làm nghề gì?
- Làm gái.
- Tôi biết Chị là Phụ nữ rồi; tôi đang hỏi nghề nghiệp chị đang làm. Chị có gì để bảo đảm không?
- Thì tôi làm gái, là làm Đĩ đó.
Cô Y Sĩ tròn mắt nhìn. Cô phân trần: này khó cho tôi quá. Theo quy định của bệnh viện thì phải tạm ứng tiền trước khi điều trị.
- Nhưng, Cô không cho tôi về để mượn tiền thì tiền đâu tôi đóng?
- Chị về mà không quay lại thì tôi biết xử lý ra sao?
Anh tài xế Taxi thấy vậy liền móc túi ra tờ 200k và nói: tôi cho cháu, tôi không lấy tiền Taxi đâu.
Thằng bé bây giờ đã thấm đau, khóc rên inh ỏi. Mọi người đi khám bệnh xúm lại, thương tình mỗi người cho một ít và cuối cùng cũng đủ tiền ứng đóng viện phí.
Nhìn dáng vẻ như một người phụ nữ hiền lành, vẻ mặt có vẻ lo lắng, đi qua đi lại trước phòng phẫu thuật. Hắn bảo: Chị ngồi xuống cho đỡ mỏi chân.
Chị nhìn người đàn ông rồi cũng lặng lẽ ngồi xuống ghế.
- Tôi đã thấy từ khi Chị đưa cháu nhập viện. Thấy Chị có vẻ như một người hiền lành, tốt bụng. Sao Chị lại làm cái nghề đó?
- Vậy theo anh thì nghề đó xấu lắm hả?
- Tất nhiên không riêng tôi, mà phần đông ai cũng nghĩ vậy. Tôi nghĩ Chị cũng hiểu điều đó.
- Đúng, cái nghề mạt hạng đó nó cùng cực lắm, nhiều tai tiếng. Nhưng tôi thấy còn đỡ nhục hơn một số nghề nhìn bề ngoài thì trí thức, hào nhoáng bóng nhẫy, nhưng thực ra bên trong nhầy nhụa, nhơ nhớp.
Ít nhất thì Tôi cũng chẳng lừa ai. Tiền trao thì múc cháo, no bụng thì đường ai nấy bước. Không phải phục tùng, phụng sự ai. Cũng không gây nguy hại lâu dài cho xã hội.
Trước đây tôi là giáo viên. Học xong Sư phạm, gia đình phải lo mất cả trăm triệu để xin được việc vào làm giáo viên hợp đồng đứng lớp. Được khoảng hai năm thì mọi rắc rối bắt đầu. Muốn được tuyển vào giáo viên biên chế thì phải lo lót khoảng 300 triệu. Ông thử tính xem: Hơn 4 năm học đại học cha mẹ nuôi, học xong mất cả 100 triệu lo lót để được đứng lớp. Đứng lớp mới hơn hai năm, mỗi tháng chưa được 10 triệu đồng (ăn uống sinh hoạt, chi phí đi lại) thì tiền đâu mà tiếp tục đầu tư 300 triệu nữa để chạy vào công chức?! Bắt đầu bị khiển trách, kỷ luật với đủ lý do; tiếng là nhà giáo chứ ngoài chuyên môn ra thì mọi phát ngôn, giao tiếp phải buộc theo đường lối Đảng. Cuối cùng thì tôi bị cô lập, bị quy chụp là người khuyết tật, bị cắt hợp đồng.
Nhờ vả mãi chạy được vào làm thư ký UB; những tưởng phen này đổi đời. Có tí vóc dáng, tôi bị lọt vào tầm ngắm của Bí thư và Chủ tịch. Được các sếp ưu ái gọi đến phòng riêng làm việc liên tục, bị lạm dụng, xâm hại tình dục mà không biết kêu cứu, chia sẻ cùng ai. Được bọn chúng hứa cả trăm lời hứa mĩ miều, nhưng cuối cùng thì ngày tháng vẫn trôi qua vô ích. Tôi buộc phải bỏ kiếp cái điếu UB.
Đi buôn bán một thời gian tôi mới thấy nỗi khổ của dân buôn bán: Không xảo trá, gian dối, không dùng hóa chất bảo quản thì lỗ chổng vó. Mà gian xảo lọc lừa thì không hợp với tôi. Dùng hóa chất ướp thực phẩm thì thấy lương tâm cắn dứt khi mình đầu độc đồng bào mình.
Đi làm công nhân may mặc được hơn một năm thì công ty bể nợ. Chủ chạy mất gần 2 tháng lương. Khi đó mới biết toàn bộ tiền mình đóng mua BHXH bị công ty họ lừa, không đóng. Vậy là trắng tay.
Trôi dạt làm nhân viên gội đầu, massage. Dòng đời đưa đẩy, rồi tôi làm đĩ lúc nào không hay.
- Vâng, tôi hiểu. thực ra hoàn cảnh của tôi cũng chẳng hơn gì Chị. Trước đây tính ở trong Quân đội; nhưng ở trong đó mới thấy môi trường đó bọn sĩ quan với nhau chúng nó sống chẳng có chút tình người nào. Cá lớn đớp cá bé, lợi dụng lẫn nhau để tồn tại, nhầy nhụa nhơ nhớp đủ trò bỉ ổi.
Ra đời, làm công nhân một thời gian cũng bị chủ thầu bỏ chạy. Làm kỹ thuật thì chịu cảnh trên búa đưới đe. Gắt với công nhân thì công nhân thù ghét, không làm lợi cho sếp thì không tồn tại. Làm thầu mà không gian xảo thì cũng có lúc lỗ chổng vó.
Đến bây giờ, có Công ty riêng nhưng vẫn cảnh cào chỗ này lấp chỗ kia. Hợp đồng đúng giá, làm ăn đoàng hoàng thì không đến lượt mình. Làm ăn với bọn lưu manh thì bị lún lầy. Gian xảo thì bản chất không quen.
Ôi, nếu tôi là phụ nữ thì cũng rất có thể làm đĩ lúc nào không hay.
Mình không muốn vậy, nhưng cái xã hội này không cho mình lựa chọn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét