khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

Dũng Phi Hổ bị Công An Thành Hồ bắt lên máy bay về lại Nghệ An




Sáng nay, trên đường đi mua giày búp bê qua chùa Liên Trì, ở đoạn Phạm Viết Chánh giao với Cống Quỳnh, Dũng bị giàn cảnh quẹt xe.

Ba xe an ninh thành Hồ 5 người, người đi 1 mình giàn cảnh va quẹt khi phi xe lên quẹo sang đầu xe Dũng, khi Dũng đang đi chầm chậm.

Pha giàn cảnh không thành công, vì Dũng phanh cách chân người ta đủ xa.

Ban đầu Dũng còn tưởng người ta đi lỗi, nhưng cũng vội vàng xin lỗi "em xin lỗi anh".

Người an ninh thành Hồ ra lệnh "rút chìa khóa xe nó!", lúc đó đầu óc tôi lập tức nẩy số và la ngay: "Các anh là an ninh!"

Kịch bản hai lập tức được dàn dựng, an ninh thành Hồ lập tức nhảy vào rút chìa khóa xe và khóa tay tôi lại, người an ninh chặn xe tôi lập tức giải thích với đám đông đang dần tụ lại vì tò mò: "Thằng này (chỉ Dũng) mua bán ma túy".

Lập tức tôi la lớn: "Các anh là an ninh cộng sản, các anh dựng chu.." BỤP! Mới nói được đến đó, 1 cú đấm lập tức được tung ra và móc ngay vào hàm của Dũng.

Người an ninh thành Hồ ghé tai Dũng nói nhỏ: "Mày im đi Dũng, mày hiểu lý do bị bắt mà"

Lý do gì để một công dân vô tội, hoàn toàn tuân thủ luật pháp, lại bị bắt bớ và đánh đập vô lý bởi những an ninh mặc thường phục?

Rất nhanh, họ tống tôi lên xe ô tô và đưa ngay về đồn CA Phường Phạm Ngũ Lão.

Sau đó, cũng rất nhanh, họ đưa tôi về CA Phường 2 Quận 3.

Tôi đoán họ sợ có ai đó lần theo dấu vết và tổ chức đòi người.

Ý định ban đầu của họ chắc đơn giản chỉ muốn đập bẹp ý chí đấu tranh cho tự do của tôi.

Còn bây giờ, tôi nghĩ rằng vấn đề đã khác: Họ muốn thủ tiêu tôi.

Khi đang ở trong đồn P2 Q3 thành Hồ, tự nhiên đầu óc tôi hệ thống lại:

Phải, nếu họ không muốn đập bẹp tôi, hoặc muốn thủ tiêu tôi, thì làm sao ngày 13/4 - ngày tôi ra tù, họ lại bố trí các chốt chặn hùng hậu đến vậy ở Nghệ An, trải từ QL1 cho lên đến tận cách nhà tôi có 200m, với đủ sắc phục thường phục có cả.

Tôi rùng mình nhớ lại, nếu hôm đó, bố tôi và bác Khang Phan không chọn con đường khác (nhà tôi có nhiều cách để vào từ QL 1, trong đó có 1 con đường mà xe hơi rất khó lưu thông --hôm đó, chúng tôi đi con đường đó) mà lại đi con đường xe hơi dễ đi, chắc có lẽ cả xe đã bị bầm dập và tan tành.
Bởi tối 13/4, khi đã gần về đến nhà cách có 200m, khi mà họ đã thua về lý luận và pháp luật, khoảng 20h tự nhiên xuất hiện một đám đi bộ, đeo kính đen.

Họ không phải người làng bên.

Tất nhiên, không phải người làng tôi.

May mắn là lúc đó người dân đứng chứng kiến rất đông, và từ chỗ ban đầu họ còn e dè sợ hãi (lúc xe chúng tôi gồm bác Khang, bố tôi, anh Huân và tôi), thì khoảng 3 tiếng đồng hồ sau, sau khi được chứng kiến bác Khang và tôi đối đáp về luật pháp và thấy chúng tôi đúng, CA không nói lại được, nên từ chỗ e dè, người dân làng đã chủ động lại bắt tay tôi và trò chuyện hỏi han.

Họ hiểu tôi đúng, còn CA làm sai.

Chuyện gì xảy ra cho tôi và người thân, nếu chúng tôi không về đến gần nhà mới bị an ninh phát hiện?

Chuyện gì xảy ra cho tôi và người thân, nếu chúng tôi lỡ đi phải con đường bị bố ráp kia?

Chắc chắn một điều rằng họ sẽ đập cho tôi bầm dập.

Ông Trần Quốc Hoàn - số điện thoại 0945693938, một an ninh chỉ đạo của tỉnh Nghệ An, cũng có mặt lúc này mà tôi không biết (Sau khi bị bắt giữ --4 ngày địa ngục từ 20/5-24/5 chia 2 giai đoạn, ông có nói cho tôi biết sự có mặt của ông).

CA Nghệ An chỉ là nơi "đổ vỏ" trách nhiệm của 2 nơi an ninh Bộ, là Hà Nội và thành Hồ.

Đợt 13/4 là Hà Nội đổ vỏ.

Lần 22/5 và mới đây nhất là 9/7, nơi đổ vỏ cho CA Nghệ An là thành Hồ.

Họ khôn, họ không muốn nhúng tay vào vì nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, họ phủi tay không chịu trách nhiệm.

CA Nghệ An mới là nơi phải gánh.

Đầu óc tôi liên tưởng đến chuyện ngày 22/5, 2 ngày sau khi tôi bị giữ tại CA Cầu Kho thành Hồ (ở đây, họ đối xử với tôi không đến nối tệ), họ cũng đẩy tôi lên chuyến bay VJ278 bằng tiền của tôi, và đổ vỏ cho CA Nghệ An xử lý tôi.

Một kinh nghiệm tôi rút ra được, đó là lúc một người đấu tranh bị bắt bớ:

Họ sẽ chẳng dám làm gì mình nhiều lúc đó, bởi khi ấy, hầu như toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào người bị bắt.

Sau khi họ thả ra, người vừa bị bắt đăng tin, và rồi họ bắt lại không ai biết:

Lúc đó, địa ngục trần gian mới thực sự ập đến. Nancy Nguyen, Anh Son Chu Manh, và tôi, đã từng trải qua.

Còn nhiều nạn nhân nữa mà tôi chưa biết...

VẬY NÊN:

1. ĐỪNG ĐĂNG TẢI BẤT KỲ TIN GÌ, CHO ĐẾN LÚC ĐƯỢC AN TOÀN THỰC SỰ.

2. ÍT NHẤT HÃY THÔNG TIN CHO 1 NGƯỜI TIN CẨN VỀ LỘ TRÌNH CỦA BẢN THÂN: ĐI ĐÂU, LÀM GÌ, HẸN KHUNG GIỜ CỐ ĐỊNH LIÊN LẠC VỀ.

ĐẾN GIỜ QUY ĐỊNH MÀ KHÔNG LIÊN LẠC ĐƯỢC, NGƯỜI ĐƯỢC TIN CẨN HÃY THÔNG TIN CHỦ THỂ BỊ BẮT CÓC BỞI AN NINH.

Ngày 22/5, khi đón bắt cóc tôi ngay tại chân cầu thang và cho lên xe hơi, khi còn ở trong xe, tôi bị 2 an ninh Nghệ An to khỏe kẹp 2 bên và đấm liên tục vào đầu, vào mặt tôi không cần nói năng gì cả.

Xe hơi vừa chạy, họ vừa đấm liên tục.

Đấm mỏi tay, 2 an ninh gỡ mỗi người 1 chiếc giày và dùng gót giày nện vào đầu tôi liên tục.

Nện chán, họ dừng xe lại ven đường, nhặt cục đá và ghè đầu tôi.

Khi tôi bị choáng, họ đẩy ra lề đường, cách biển chỉ khoảng 10m.

Sau đó, chiếc xe hơi thứ 2 trờ tới xem tôi sống chết thế nào.

Biết tôi còn sống, họ hốt lên xe tiếp và đưa về khách sạn Hương Sen thị xã Cửa Lò để tiếp tục màn tra tấn thứ 2.

Trước đó, họ đã nói rất thẳng, rất khủng bố:

"Việc mày đi từ Saigon về đây thì ai cũng biết bởi mày đăng tin mày về trên chuyến VJ278.

Nhưng việc mày từ sân bay Vinh về đâu bằng xe ôm, bằng taxi hay bằng gì thì không một ai biết.
Do đó bây giờ mày phải chết, và tao cho mày mấy sự lựa chọn:

+ Tiêm thuốc

+ Chết tai nạn giao thông

+ Buộc đá dìm xuống biển.

Chỉ đến đêm 22/5 rạng sáng 23, khi họ phát hiện ra hôm đó, em Nguyễn Hoài Thu có đến đón tôi và quay được clip an ninh Nghệ An xâm nhập sân bay, và sau đó bố tôi có đăng tin, thì mức độ khủng bố của an ninh Nghệ An mới được giảm xuống thành côn đồ (chỉ đánh đập thông thường sau đó).
Cám ơn em đã cứu mạng anh.

Trở lại chuyện ngày 9/7.

Sau khi họ đưa tôi về đồn Phường 2, Quận 3, ở đây, họ lục đồ tôi như tội phạm, móc hết những gì tôi có trên người, lấy sạch tiền và tự ý đi mua vé máy bay tống tôi về Nghệ An (họ có đưa lại tiền thừa cho tôi).

Cần nhớ rằng về mặt luật pháp, tôi không làm gì vi phạm pháp luật, và sau khi ra tù tôi không bị án quản chế, nên việc bắt bớ tôi, đánh đập chửi tôi, tống tôi về xứ Nghệ là một hành động hoàn toàn côn đồ và ngang ngược, vi phạm pháp luật Việt Nam.

Công dân có quyền tự do đi lại, cớ sao an ninh thành Hồ lại hành động ngang ngược như vậy?

Và lần này, thậm chí họ chẳng thèm hỏi han nhiều.

Lần này, đơn giản họ chỉ muốn chứng tỏ: Ờ, chúng tao là vậy đó.

Ở phòng an ninh sân bay, họ còn khoe với an ninh sân bay với giọng tự hào "mua bằng tiền của nó chớ, an ninh cộng sản khôn vậy đó".

BỌN KHỐN NẠN.

ĐÓ LÀ TIỀN THUỐC CỦA MẸ TAO DO BẠN BÈ TAO GỬI TẶNG.

Tôi nghĩ rằng do lần trước tôi bị, tôi không viết bài tố cáo, nên lần này họ được thể, họ làm rất ngang ngược.

Họ về phòng khách sạn, để xe máy (chị cho tôi mượn) ở lại đó, gom đồ đạc của tôi, mang lại đồn và nói xanh rờn:

"Khi nào về Nghệ An, mày gọi cho chị mày đến mà lấy xe và thanh toán tiền phòng khách sạn"

Khi lên xe hơi và lúc ở tại Phường 2 quận 3, tôi bị đánh vào đầu, vào bụng, và bị nắm tóc xách ngược như tội phạm.

Lần này, an ninh thành Hồ đã đánh rơi bộ mặt tử tế, mà trước đây (20/5 - 22/5) họ cố tâm xây dựng.

Khi tôi hỏi tại sao lại tự ý cầm tiền tôi đi mua vé máy bay? Họ nói ngắn gọn:

Mày về, hoặc mày chết.

Rất súc tích.

Sặc mùi khủng bố.

Khi lên xe và tống tiễn tôi ra sân bay, ở trên xo họ lấy luôn cái nhẫn bạc của tôi và đeo luôn vào ngón áp út.

Tôi đòi họ trả mấy lần nhưng từ lúc đó cho mãi đến chiều, họ không trả, và về luôn.

Ở sân bay Tân Sơn Nhất, rất nhanh, họ can thiệp và mua cho tôi vé chuyến bay VJ274.

Do quyết định vội vã, và thiếu lệnh từ trên xuống, nên ý đồ "dẫn độ" tôi lên thẳng máy bay không thực hiện được, bởi an ninh sân bay không cho phép họ vào.

Họ chuyển sang chuyến bay VJ276 và tiếp tục đẩy tôi về.

Qua các cuộc trò chuyện (lần này họ không thèm giấu diếm mà nói ngang ngược luôn trước mặt tôi), họ chỉ đạo bố trí cho an ninh Nghệ An đón tôi ở ngay chân cầu thang sân bay Vinh.

Họ cũng bày tỏ quan điểm muốn "dẫn độ" tôi về Nghệ An trên chuyến bay của Vietjet Air như một tên tội phạm.

Trưởng ban an ninh của sân bay nói thẳng với họ:

"Rất tiếc, chúng tôi chỉ có thể xem như đây là một hành khách thông thường bởi đơn giản là người ta chỉ có sự bất đồng quan điểm về chính trị, chứ không hề vi phạm tội hình sự nào".

Có lẽ tôi là hành khách đầu tiên của VJ mang theo quá 7kg lên máy bay, bởi đồ đạc của tôi không cần cân gì cả, được kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, và chờ đến sát lúc máy bay sắp cất cánh, họ mới tống tôi lên máy bay.

Họ muốn đảm bảo rằng tôi không thực hiện được bất kỳ một liên lạc nào cả.

Khi còn ở phòng an ninh sân bay, tôi đã nghĩ rất nhanh trong đầu:

Khi vừa nhận được điện thoại như lần trước, rút kinh nghiệm lần trước, mình cần phải đăng ngay status nội dung:

"SOS VJ276 Dũng bị bắt cóc và đưa lên mong anh em thông tin người nhà tracking đến cứu"

Nếu còn thời gian, sửa lại Status thành:

"S.O.S An ninh thành Hồ bắt cóc Dũng và tống Dũng lên chuyến bay VJ276, mong anh em thu thập thông tin về chuyến bay và nhắn người nhà Dũng đến đón khẩn cấp, kẻo Dũng lại bị bắt cóc ngay tại chân cầu thang khi vừa bước xuống máy bay.

Nếu ai đến đón được Dũng rất quý, Dũng đội ơn vô cùng!".

Khi họ tống tôi lên máy bay, tôi hỏi: "Nhẫn và điện thoại của em đâu?"

Họ nói: "Không biết, cứ lên đi rồi bọn anh xử lý cho sau".

Tôi bắt đầu chột dạ.

Họ muốn cắt liên lạc của tôi, họ muốn tôi về Vinh không một ai biết.

Tôi nảy ra suy nghĩ trong đầu rằng tôi phải mượn được một chiếc điện thoại để gọi.

Bởi tôi hiểu, nếu tôi không thực hiện được liên lạc: Địa ngục trần gian lại tiếp tục chờ đón tôi ngay tại sân bay Vinh, đó là một tổ chức khủng bố chuyên nghiệp, được gán cái mác Công An Nghệ An.

Chỉ còn ít phút nữa là chuyến bay cất cánh.

Tôi nhìn sang, một chị ngồi cạnh tôi đang cầm điện thoại chụp hình qua cửa sổ.

- "Chị ơi, em xin lỗi nhưng em vừa bị côn đồ bắt cóc tống lên máy bay và chỉ còn tiền, không còn điện thoại, chị có thể làm ơn cho em nhắn tin về cho người nhà bảo đi đón được không ạ?"

Không hỏi nhiều, chị đưa ngay.

Đầu tiên, tôi nhắn cho cha:

16h40 ngày 9/7/2016:

"Con bị đưa lên chuyến bay vj276 mong cha báo tin cho chị Lan"

16h41

"Và mọi người kẻo con bị bắt cóc tiếp"

Không an tâm, tôi xin chị gọi điện về thêm cho em gái. Chị đồng ý.

Nội dung cuộc gọi, tôi báo rằng anh vừa bị an ninh Sài Gòn bắt cóc và tống lên chuyến bay VJ276, VJ276, VJ276, mong em hãy đăng tin và nói cha cùng các anh chị em khác nếu đi được hãy đón anh, nếu không anh sẽ lại bị bắt cóc ngay chân cầu thang khi vừa xuống.

Nếu đủ người, em hãy nhắn với mọi người quan sát những nơi mà từ trong sân bay, ô tô có thể đi ra nữa; vì có thể họ sẽ lại bắt cóc và khủng bố anh tiếp, nếu không có ai đăng tin, cũng không có ai đến đón anh.

Xong cuộc điện thoại, tôi biết rằng tôi sẽ an toàn.

Không phải an toàn theo tiêu chuẩn quốc tế.

Đơn giản là "an toàn" theo tiêu chuẩn Việt Nam: Sẽ không bị mất tích, không bị thủ tiêu không ai hay. Nếu tệ hại nhất thì cũng chỉ là những màn đánh đập như côn đồ.

Họ không thể thực hiện hành động khủng bố.

Và tôi đã đúng.

Sau khi tôi gọi được về nhà, tôi trả máy và cám ơn chị.

Bởi vì cuộc điện thoại nói to, rõ ràng, và bởi vì bây giờ là "an ninh" chớ không phải là "côn đồ" nữa, nên lần đầu tiên, chị hỏi tôi:

- "ủa làm sao mà em bị bắt cóc vậy?"

Chẳng lẽ nói là đi mua giày búp bê bị bắt? Nghe tai quái quá, hơn nữa, sau khi mua giày tôi muốn ghé chùa Liên Trì, nên bỏ qua vụ mua giày búp bê, tôi đi thẳng vấn đề:

- "dạ chị, tụi nó muốn đàn áp cưỡng chế chùa Liên Trì trên đường Lương Định Của Quận 2 Saigon. Đây là ngôi chùa lâu năm, không thuộc hệ thống quốc doanh trong Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam vốn đã bị thâu tóm, nên chúng muốn đàn áp bằng mọi giá. Em thấy quá bất bình nên em muốn sang cùng giúp sức giữ chùa, nên tụi an ninh khốn nạn nó bắt cóc em đánh đập em và tống em lên đây bằng tiền của em."

Lúc đầu, có lẽ chị cũng hơi sợ.

Cuộc điện thoại và cuộc trò chuyện được tôi nói khá to nên cả máy bay đều biết (cuối buổi, có rất nhiều người lại dặn dò hãy cẩn thận, chúc sức khỏe, khuyên nên thay đổi nhân dạng bên ngoài... vậy là có rất nhiều người dân hiểu vấn đề trên chuyến bay này, chẳng qua người dân còn quá sợ hãi, không ai có thể đứng cùng tôi, nên rút cục tôi vẫn bị bắt cóc.

Tôi mời chị ăn tối trên chuyến bay nhưng chị từ chối vì tôi vừa bị cướp, chẳng còn bao tiền.

Trong túi tôi còn lại 1 chiếc thẻ nạp 50K, tôi tặng chị cám ơn vì đã cho tôi gọi, nhưng chị cũng không nhận.

Nhưng, thật bất ngờ.

Bởi khi máy bay hạ cánh ở sân bay Vinh, khi xuống chân cầu thang (lúc này ở ngoài, nhiều bạn bè tôi đã đăng tin cứu tôi), bất ngờ thay, chị lại là người chủ động đề cập:

- "Em, có cần gọi thêm cho người nhà không? Chị cho mượn?"

Thật xúc động không biết nói gì hơn, tôi liền gọi ngay cho người nhà. Đó là thời điểm 18h42.

Chỉ có cha tôi và em Duy đi đến đón được.

Tôi dặn thêm chị:

- "Chị ơi, chốc nữa ra kia mà lỡ may em bị bắt cóc, em xin chị hãy gọi lại vào số lúc nãy em gọi và thông báo cho người nhà em một tin được không? Em đội ơn chị nhiều"

Chị chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi đổi, không đi song song cùng chị nữa, tôi tiến lên trước, để chị đi sau.

Đáng tiếc thay, sân bay thì ồn ào, cộng thêm cha tôi mắt kém và chỉ tập trung nhìn vào nơi chân cầu thang máy bay, nên khoảng thời điểm 18h48 - thời điểm tôi bị bắt cóc và la lớn "tại sao các anh lại bắt cóc tôi?", cha tôi không hề hay biết.

Cha tôi đã đón tôi sai cửa, còn đội ngũ an ninh Nghệ An đón đúng (cửa ra).

Sân bay Vinh rất nhỏ, tôi chỉ có 1 thắc mắc là tại sao em Duy chụp được cảnh an ninh đứng 1 mình nhưng lại không chụp hay quay được cảnh an ninh bắt cóc tôi?

Người thông báo cho nhà tôi không ai khác, chính là người chị tốt bụng mà thậm chí tôi còn chưa biết tên.

Chị cũng chẳng biết tên tôi, đơn giản là chị gọi điện báo cho nhà tôi rằng "người nhà em bị bắt lên xe ô tô 29..."

Khi tôi ra đến sân bay, đội ngũ an ninh lập tức giữ tôi lại (lần này họ không bắt ở chân cầu thang nữa, chắc do bài đăng của mọi người) và lập tức tống lên xe ô tô.

Chính chị là người gọi điện báo về cho người nhà tôi ngay sau đó.

Ở trên xe, tiếp tục là những màn đánh đập tôi.

Vừa đập, họ vừa khen tôi "ngoan" vì "thời gian qua mày không có biểu hiện gì mấy".

Khi một an ninh gợi chuyện đi thắp nến ở nghĩa trang quân đội Biên Hòa, lập tức 1 phát bụp nữa nặng nề vào miệng tôi.

Khi một an ninh gợi chuyện tôi gặp anh Peter Lam Bui, 2 an ninh 2 bên nói "đ.m mày gặp thằng đó để làm gì?" và tiếp tục đập tôi liên tiếp.

Khi tôi bảo gặp anh Lâm Bùi chỉ uống cafe, hỏi han tình hình sức khỏe anh Thạnh, cánh an ninh không tin và tiếp tục đập tôi tiếp.

Cứ mỗi câu chuyện được khơi ra, là thêm 1 lần tôi bị đập.

Thậm chí, câu chuyện về chị giúp tôi trên máy bay cũng được khai thác:

"Con đó tên gì?"

Tôi bảo tôi chưa kịp biết tên.

Bụp! "Mày nói láo với ai chứ nói láo với tụi tao à, làm gì có chuyện nó giúp mày mà mày không quen thân gì với nó?"

Trời ơi!!

Bao nhiêu người tốt với tôi chỉ vì tôi đối xử tốt với họ, đâu quen thân gì từ trước đó đâu??

Và rồi họ nói đến Đảng Cộng Hòa.

"Cái Đảng của mày tụi tao biết hết rồi. Thành viên chỉ có 4 thằng què quặt. Kinh tế bị tụi tao bóp. Nhưng cái Đảng của mày vẫn cần bị giải thể, vì nó kích động giương cờ cho nhiều thanh niên theo tụi mày."

Họ nói đúng.

Em Nghĩa Dê dạo này bị canh miết, và không làm gì được để kiếm sống.

Các thành viên khác rơi vào cảnh tương tự.

Sau khi đánh chán, họ thả tôi ra đường.

Khoảng 1 tiếng đồng hồ tôi bị tra tấn trên xe ô tô.

Trước khi thả, họ thu của tôi 3 cuốn sách.

Một cuốn "giấc mơ chưa đạt";

Một cuốn "chúa cứu chữa con"

Một cuốn về phật giáo.

Và trước khi thả, họ nói:

"Lần cuối cùng tụi tao tha cho mày đó Dũng. Tùy vào biểu hiện và thái độ của mày, lần sau tụi tao có biện pháp khác. Mày biết thằng cá độ thua vừa chết dưới cầu Bến Thủy không? Muốn xuống đó gặp nó không? Lần sau mày còn thái độ, tụi tao giết mày luôn đó."

Giọng điệu khủng bố đến tột cùng.

Sau khi tôi được thả ra ở vỉa hè, tôi đi bộ vào 117 Hải Thượng Lãn Ông.

Ở đó, tôi tiếp tục mượn được điện thoại để gọi cho cha và người thân đến đón. Đó là khoảng vào lúc 19h48.

Bức ảnh tôi chảy máu được lan truyền trên mạng do chị Jenny Pham chụp.

Viết xong hệ thống bài này, tôi biết từ nay trở đi, nếu chẳng may lại bị CA Nghệ An bắt cóc, tôi sẽ bị khủng bố rất nặng nề.

Sẽ tồi tệ hơn những lần trước đó.

Nhưng tôi vẫn viết, sự thật về sự tàn ác của CA Nghệ An cần được đưa ra ánh sáng.

Và để có được những bài viết này, tôi đã phải trải qua những giờ phút địa ngục.

Từ nay trở đi, nếu tôi có mệnh hệ gì tại đất Nghệ An này, chỉ có do công an Nghệ An gây ra mà thôi.
Cám ơn các bạn đã dõi theo loạt bài viết - dù rằng nó chưa đầy đủ.

Những chuyện tản mác khác, có thể tôi sẽ viết thành status ngắn sau



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét