khktmd 2015
Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016
Năm Tuổi- Tác giả Nguyễn Nhân Trí
Ông mở mắt ra. Sáng mùng một.
Đáng lẽ sự tưng bừng phấn khởi của ngày đầu tiên trong năm mới, ông chỉ thấy bồn chồn bức rức. Cái đầu nhức rỉ rả từ hôm qua vẫn chưa bớt mà có phần còn găng hơn. Chắc tại đám tiệc với mấy người bạn hôm qua. Bình thường ông uống vài ba chai bia thì đâu nhằm gì. Sợi dây gân bên trái đàng sau cổ bây giờ căng cứng như sợi dây thừng ngâm nước mấy ngày. Sáng chưa ra khỏi giường đã thấy chuyện khó chịu. Lấy máy đo áp huyết ra đo thử, cao khá nhiều hơn bình thường. Phải uống thuốc ngay mới được. Hừ. Thầy nói phải cẩn thận năm nay thật là đúng.
Năm nay là năm tuổi của ông. Vợ ông đã biết chuyện nầy từ hai tuần trước. Hôm đó vợ ông nhân dịp đi cúng rằm có nhờ Thầy Trụ Trì xem giùm tuổi tác gia đạo. Khi nghe đến tuổi ông, Thầy hỏi bà có biết là ông sắp bước qua năm tuổi hay không. “Sao La Hầu”, Thầy nói. Nam La Hầu, nữ Kế Đô. Từ hồi nhỏ ông cũng đã từng nghe ba má ông nói, bị mấy sao nầy chiếu thì không có gì xấu bằng. Sức khỏe, làm ăn, gia đình thế nào cũng bị ảnh hưởng.
Hai vợ chồng đến chùa nhờ Thầy giải cứu giùm. Thầy dạy phải cúng sao. Cúng cho đúng phép, cho đầy đủ thì mới bảo vệ được thân. Thầy giảng nghĩa trên trời có 9 ngôi sao được gọi là Cữu Diệu phối trí theo thập nhị phương và ngũ hành ảnh hưởng đến vận mệnh mỗi người. Một trong 9 sao nầy chiếu vào mạng mỗi người trong mỗi năm. Thầy kể ra danh sách 9 sao đó nhưng ông không nhớ hết. Ông cũng không nhớ mấy sao tốt tên gì vì ông chỉ lo lắng về mấy sao xấu. Ông nhớ có 3 sao xấu là La Hầu, Kế Đô, Thái Bạch. Thầy nói nếu gặp sao tốt chiếu thì không sao, nhưng năm nào gặp sao xấu chiếu mệnh thì thì thế nào cũng gặp chuyện không may, tai nạn, ốm đau trong suốt năm.
Thầy dạy nếu bị sao xấu chiếu thì mỗi tháng đều phải đến chùa để Thầy và các sư cúng sao giải hạn giùm cho. Rằm nào trong chùa cũng có tổ chức cúng sao cho Phật tử. Gặp sao tốt chiếu thì cũng nên cúng để đón mời, còn bị sao xấu thì nhất định là phải cúng để giải trừ. Dĩ nhiên là không phải chỉ có mình ông bị năm tuổi. Năm nào cũng có Phật tử bị sao xấu chiếu. Ngày rằm mỗi tháng đều có mấy chục người đến chùa đội sớ nhờ Thầy cúng sao giải hạn giùm họ. Đó là chưa kể những ngày Đại Kỵ cho mỗi sao. Rằm nào cũng tấp nập. Nếu là cơ sở buôn bán làm ăn thì thật là đại phát. (Nhưng ai lại nghĩ vậy, tội chết! Ở đây là cửa chùa mà, làm việc là vì phước đức chớ đâu phải vì tiền bạc). Nhờ Thầy và mấy sư cúng sao thì phải cúng dường chùa và biếu riêng Thầy và mấy sư ít nhiều. Phần đông ai cũng cúng biếu hậu hĩ. Phải tỏ lòng biết ơn chớ. Vì vợ ông là một trong những Phật tử quen thuộc của chùa, Thầy khuyên nên cúng riêng đúng ngày. Bị sao La Hầu chiếu thì hai tháng kỵ là tháng Giêng và tháng Bẩy âm lịch. Mùng 8 là ngày sao La Hầu giáng trần nên cúng ngay ngày đó là tốt nhất.
Ông thở dài. Hôm nay mới mùng một tháng Giêng. Thầy nói ngày Tết cũng có nhiều người đến chùa cúng sao lắm. Tuy nhiên vì đông đảo quá nên Thầy khuyên vợ ông là nên chờ đến mùng 8 “đúng ngày” thì hay nhất. Lúc đó ít người hơn thì tự tay Thầy sẽ viết sớ cho ông. Rất quý. Ông nghĩ Thầy đã dặn như vậy thì phải nghe lời. Ông nghĩ bây giờ tới đó thì có gì cũng phải ráng gồng mình mà chịu. Thầy dạy phải cẩn thận thì may ra tránh được phần nào tai nạn. Sao La Hầu thường gây ra những tai bệnh liên quan đến tai mắt và máu huyết, Thầy giảng. Ông thở dài nữa. Tai với mắt nằm trên đầu hèn chi bây giờ nhức đầu là đúng rồi. Và áp huyết lên cao. Phải chi hôm qua đừng đi nhậu với mấy người bạn. Mới ngày đầu năm mà đã thế rồi thì mấy hôm tới đâu biết chuyện gì khác sẽ xảy ra!
Dầu gì thì sáng nay mùng một ông vẫn phải làm vài thủ tục đón xuân. Năm nay ông không đến nhà ai để xông đất cả vì ai cũng biết năm nay là năm tuổi của ông. Họ không muốn ông đến nhà họ đầu năm vì như vậy sẽ mang theo vận xui của ông đến cho họ. Không hiểu làm sao mà họ biết. Chắc là tại vợ ông than vãn với mấy bà bạn của bả. Đàn bà thật nhiều chuyện! Mấy người quen của ông đã nói khéo với ông về chuyện nầy rồi. Dĩ nhiên là họ không dám nói thẳng vào mặt ông là năm nay đừng đến nhà họ ngày mùng một. Họ chỉ nói bóng nói gió nhưng ông thừa hiểu. Và họ cũng sẽ chẳng đến thăm viếng gia đình ông Tết nầy. Chả bù mấy năm trước lúc ông đang ăn nên làm ra thì ai cũng muốn lân la ngày đầu năm để được hưởng hên lây. Rõ là cái thói đời khốn nạn như thế!
Ông với bà cùng nhau đi chùa để hái lộc. Chuyện nầy quan trọng đối với ông lắm. Hồi đó giờ ông để ý năm nào hái được lộc đẹp thì năm đó làm ăn khắm khá. Còn năm nào hái trúng phải cành lá còi cọc hay vì lý do gì mà héo úa mau thì năm đó kinh doanh gặp đủ chuyện khó khăn. Bạn ông cho đó là vì kinh tế quốc gia đang khó khăn. Ông thì nghĩ khác. Ngay cả nếu thật sự vì kinh tế khó khăn đi nữa thì cành lộc hái đầu năm sẽ là điềm lành hay dữ cho biết tình hình làm ăn trong năm đó như thế nào.
Vợ chồng ông rời nhà hơi trễ nên khi đến chùa không còn chỗ đậu xe. Chạy lòng vòng một hồi thì ông tìm ra một khoảng trống bên lề đường. Khoảng trống hơi ngắn nên ông phải chật vật mới de xe vào lọt được. Xe ông đậu có phần cách xa lề đường đôi chút. Tuy nhiên, đường nhỏ với lại ngày Tết gần chùa nên xe cộ đậu đầy nghẹt đâu có ai chạy xe nhanh qua đây đâu mà lo. Ông nghĩ.
Chùa để ra những chậu cây lá xanh trong sân trước để thiện nam tín nữ hái lộc. Rải rác trong sân là những tấm bảng yêu cầu đừng bẻ hái những cây kiểng khác trong chùa. Khi ông và vợ ông đến nơi thì những chậu cây dành để hái lộc đã hầu như sạch trụi rồi. Ông không lo lắm. Ông biết một căn nhà trên con đường nhỏ bên hông chùa có hàng rào bằng cây gì đó lá xanh um quanh năm. Lát nữa trước khi đi về ông sẽ ghé ngang qua hái một nhánh thật tốt. Chủ nhà sẽ không thấy đâu mà la. Ông cũng đâu có ăn trộm ăn cắp gì mà sợ tội. Trồng cây trước sân thì người ta đi ngang hái vài cành là chuyện thường!
Chùa chật như cái chợ. Ông thật ra không thích đi chùa lắm nhưng phải đi để lạy Phật cầu xin tai qua nạn khỏi. Ông không thích chùa vì không chịu được mùi nhang. Ông có lẽ bị dị ứng với khói nhang. Chùa ngày tết thì mịt mù khói nhang. Ông chỉ đứng bên ngoài hành lang trước chính điện để lạy Phật mà thôi. Bà thì lo việc cúng tiền vào thùng phước sương. Phải cúng tiền thì chùa mới có mà chi phí chớ. Vả lại cúng chùa là một việc làm có phước còn hơn là bố thí cho người nghèo nữa!
Ông đi rảo ra phía sau đến nơi có mấy bàn bói toán và xin xâm. Bàn bói toán có một vị sư đảm nhiệm xem chỉ tay. Bàn xin xâm có hai vị sư ngồi diễn giải các lá xâm thiện nam tín nữ đã lấy được. Dĩ nhiên là bói toán và diễn giải xâm trên lý thuyết miễn phí không lấy tiền. Tuy nhiên hầu như Phật tử nào cũng khúm núm cúng các sư ít nhiều sau khi được xem tay và giải xâm. Người ta bu nghẹt chung quanh chờ đợi phiên mình. Già trẻ lớn bé đủ cả. Các sư làm việc không ngừng nghỉ. Mới giờ nầy mà hộp đựng tiền của các sư bắt đầu đầy tràn ra ngoài và không còn đóng nắp lại được nữa.
Nhiều người tin lời các sư xem bói và giải xâm lắm. Các sư học cao hiểu rộng về Phật pháp nên nói về vận mạng rất đúng. Ông cũng rất tin nhưng hôm nay ông không muốn xem chỉ tay hay xin xâm gì cả. Ông vẫn không quên năm nay là năm tuổi của ông. Ông biết các sư sẽ biết điều nầy ngay, và họ có thể nhìn thấy những gì đen tối sắp xảy ra cho ông. Ông không muốn phải đối đầu với nó ngay vào ngày đầu năm. Ông không muốn nghe về nó. Ông thà là chờ vào năm rồi sẽ lo tính sau. Với hơn nữa vài ngày tới thì ông sẽ bắt đầu cúng sao như lời Thầy Trụ Trì dặn. Có thể lúc đó vận mạng ông sẽ đỡ hơn. Cúng sao xong rồi thì ông sẽ trở lại xem chỉ tay và xin xâm. Không cần phải chờ đến Tết nhất, ngày thường lúc nào chùa cũng có thể cung cấp mấy dịch vụ nầy cho Phật tử.
Có người bạn nói rằng xem bói và xin xâm chỉ để vui chơi ngày Tết thôi chớ hơi đâu mà tin mấy chuyện đó. Hắn còn cười ông là mê tín dị đoan. Ông không nghĩ ông là loại người đó. Ông đọc báo thấy ở Bắc Ninh có tục chém lợn đầu xuân. Họ căng một con heo còn sống ra giữa sân đình rồi một người cầm cây mã tấu thật to chém ngang bụng nó cho đến khi toàn thân đứt ra làm đôi. Cả làng bèn xúm nhau chia từng miếng thịt heo lớn nhỏ đem về ăn lấy hên. Nhiều người còn nhúng tiền vào máu heo nữa để được may mắn. Họ dùng tiền nầy để khởi vốn cho những công việc làm ăn của họ trong năm. Theo ông, cái đó mới là mê tín dị đoan!
Ông và vợ ông ra về, đi bộ vòng qua con đường nhỏ ngang căn nhà có hàng rào cây xanh. Trong nhà đóng cửa im lìm. Chắc chủ không phải là người Việt nên giờ nầy họ vẫn còn ngủ. Hàng rào cây lá xanh um. Ông ngó trước ngó sau rồi vói tay lựa cành lá nào tươi đẹp nhất. Trong khi bẻ ông để ý cũng có 5, 7 vết bẻ mới trên hàng rào. Vậy là không chỉ có ông mới nghĩ đến chuyện hái lộc ở đây. Một số Phật tử khác cũng đã để ý biết đến căn nhà nầy. Không khéo thì một đồn mười, mười đồn trăm rồi năm sau Tết đến cái hàng rào nầy sẽ bị ngắt trụi hết!
Ông và vợ ông đi bộ trở lại nơi đậu xe. Ông hái được một cành lá xanh tươi vóc dáng cân đối thẩm mỹ. Ông rất hài lòng. Hy vọng cành lộc đẹp nầy sẽ hóa giải được phần nào cái vận xấu của ông năm nay.
Đến nơi, trong lúc ông mò tay vào túi quần lấy chìa khóa ra mở cửa xe, vợ ông kêu to lên một tiếng. Ông ngó lên thì thấy bà đang trợn mắt chỉ tay vào góc sau chiếc xe. Ông bước vội lại nhìn. Cái góc xe bị móp vào một khoản và cái đèn lái nát vụn từng mảnh nằm dưới đất. Ông chửi thề. Trong lúc ông bà đang ở chùa, một chiếc xe nào đó chạy ngang đã đụng vào xe ông rồi bỏ đi luôn. Ông biết là xe ông đậu hơi xa lề một chút và đường hơi chật nhưng thằng khốn nạn đó chạy xe mà không biết canh khoảng cách để tránh!
Ông cầm cành lộc xanh tươi trong tay mà trong lòng trộn lẫn những cảm giác vừa bực bội vừa lo âu. Năm tuổi là như vầy thật à?
Con bà nó!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét