USEFUL IDIOTS
Tác giả Bùi Bảo Trúc
Ít lâu sau khi cuộc cách mạng Bolshevik thành công đưa Cộng sản lên nắm quyền ở Nga, Lenin đã nghĩ ra được một danh từ hay tuyệt để gọi bọn trí thức Tây phương chạy theo bám lấy đít Cộng Sản mà hít hà. Lenin gọi bọn này là polezniye duraki, tiếng Anh gọi là useful idiots, những thứ xuẩn động nhưng có ích (cho Cộng sản), là bọn thấy cái gì của Cộng sản cũng khen lấy khen để, rồi quay ra chống lại tất cả những cái tử tế của những xã hội đã cưu mang chúng.
Bọn xuẩn động ấy không phải chỉ xuất hiện ngay sau cách mạng tháng 10 rồi nhanh chóng nhìn ra những sai quấy của Cộng sản để tỉnh ngộ, mà chúng còn tiếp tục ngu muội, xuẩn động trong nhiều năm sau nữa. Có những thứ không nhìn thấy được những lầm lẫn của bon xuẩn động đi trước để tránh những vết xe đổ mà không đi theo những con đường ngu dại của bọn đi trước. Chúng vẫn nhắm mắt lao đầu vào những lối đi đầy những sai lầm đó nhiều năm sau, cả sau khi Cộng sản làm rơi những chiếc mặt nạ chúng dùng để che cái mặt thật xấu xa của chúng.
Đó là những George Bernard Shaw, Langston Hughes, Jean Paul Sartre, H.G. Wells, Doris Lessing, Walter Duranty, Paul Robeson… Một vài người trong số đó, sau ít năm cũng phản tỉnh, nhìn ra được những sai lầm của mình. Nhưng một số vẫn tiếp tục ngu muội cho đến chết.
Ở Việt Nam cũng có những thứ cơm không ăn, cứ cứt mà đớp mới chịu. Nếu chỉ lôi cứt ăn với nhau không thì kệ xác nhà chúng nó. Nhưng chúng nó ăn cứt xong rối còn kéo cả miền Nam xuống cái lỗ trồ bằng những việc làm ngu xuẩn đó của chúng. Kéo cả nước xuống cái hầm cứt rồi chúng được đền bù, ban phát cho một vài ơn huệ. Những thứ như Dương Quỳnh Hoa, Ngô Bá Thành, Huỳnh Liên, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi, Lê Hiếu Đằng, Nguyễn Đăng Trừng, Nguyễn Ngọc Lan…
Gặp phải vài ba điều bất mãn, có đứa tuyên bố vài ba câu rồi tiếp tục làm con hến, câm luôn. Có đứa viết nguệch ngoạc vài dòng chữ xin bỏ đảng nêu lý do đảng không còn đi theo con đường tốt đẹp trước nữa. Mất hơn bốn mươi năm nằm trong chăn mới thấy được mấy con rận hay sao? Trí thức, có học, có bằng cấp mà phải mất hơn bốn mươi năm mới lơ mơ thấy như vậy ư?
Một trong những tên đó là Lê Hiếu Đằng. Đằng học luật ở Sài Gòn rồi đi theo Cộng sản trong những năm 60 và 70. Sau năm 75, Đằng về thành được trao cho những chức vụ đáng kể. Gần chết thì tuyên bố bỏ đảng, muốn đảng thay đổi mà đảng không thay đổi. Viết xong mấy câu bỏ đảng thì lăn ra chết.
Đúng là một useful idiot.
Tuần trước thì một tên useful idiot khác bị đảng đạp ra ngoài. Tên này bị đảng khai trừ chứ không xin ra khỏi đảng. Nguyễn Đăng Trừng học luật, từng là chủ tịch Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn nhiệm kỳ 67-68. Sau vụ Mậu Thân, Nguyễn Đăng Trừng vào bưng, được kết nạp vào đảng năm 1971. Sau năm 1975, Trừng được trao giữ nhiều chức vụ quan trong khác trong các lãnh vực an ninh, chính trị, tư pháp. Chức vụ cuối cùng của Trừng là chủ nhiệm luật sư đoàn TPHCM.
Như vậy, Nguyễn Đăng Trừng là người biết rất rõ bên trong đảng Cộng sản Việt Nam, biết rất rõ những sai lầm, xấu xa, tồi tệ của bọn cầm quyền, của đảng Cộng sản Việt Nam. Nhưng trong suốt hơn bốn chục năm sống với bọn chó má ấy, Trừng câm như hến, không một lần dám mở miệng. Trừng vẫn muốn bám vào đảng Cộng sản để sống cho đến khi đảng không còn thấy Trừng có ích cho chúng nữa thì Trừng mới bị đá ra ngoài.
Đúng là một thứ useful idiot. Khi không còn useful nữa thì tên idiot bị đá không thương tiếc.
Trừng là trí thức, lại theo đảng từ gần nửa thế kỷ mà còn không sống được với đảng chứ những cái thứ như vài ba tên hề diễu dở từ Mỹ về Việt Nam êu ếu diễn xuất vài ba giọt nước mắt cá sấu vô duyên mà ngay mấy tên cán bộ hạng bét còn ngó một cách khinh bỉ thì ăn thua gì. Thật đúng là:
Chuông khánh còn chẳng ăn ai
Huống chi mảnh chĩnh, mảnh chai đầu hè
***************
Huống chi mảnh chĩnh, mảnh chai đầu hè
***************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét