khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Thứ Ba, 10 tháng 8, 2021

Mưa Sài Gòn

 


Sài Gòn bắt đầu mùa mưa
Người nhìn thấy mưa rơi
Không phải trên màu cờ của Trần Dần
Không phải trên mặt người
Mưa sa trên xác người
Mưa rơi trên bọc khâm liệm...
Mi nhớ Sài Gòn
Nhớ tiếng kéo cửa sắt mỗi buổi sáng
thương
im lìm Sài Gòn ngày
im lìm Sài Gòn đêm
tìm đâu quán cóc
tìm đâu bạn bè tụm năm tụm bảy...
Cậu nói rằng
Mi sinh sau năm 1975
Nghĩa là mi sinh sau ngày giải phóng
Và mi cho dù có sinh trước đó mấy năm
Cũng chưa đủ lớn để cảm nhận Sài Gòn lúc ấy
Rất không may và cũng rất may cho mi
Không sống ở Sài Gòn lúc này
Bởi với ông
Cái cảm giác sống những ngày sau 1975
Đang trở lại
“Mùa dịch, cậu phải ăn gấp đôi, gấp ba lần ngày bình thường
khổ lắm con à!”
Mi trộm nghĩ
Vì cậu còn mang trong mình dòng máu cũ
Nên thấy khổ
Bởi lúc này nhiều người không có ăn
“Mà thức ăn thì chẳng có gì
rau cũng héo úa
thịt cũng khó nói
giá tăng đôi ba lần
mọi thứ cứ như thời bao cấp
nhưng mức độ giới nghiêm cao hơn nhiều
chưa bao giờ thành phố này như vậy
thời chiến cũng hiếm hoi lắm mới gặp giới nghiêm
đôi ngày là mệt chết bỏ
đằng này suốt cả tháng dài
đương nhiên với nhà giàu
cậu nghĩ chắc sẽ không nặng nề như mình
bởi họ có hồ bơi, bồn tắm và khoảng sân…
à, cậu mới chích mũi thứ nhất
phản ứng gây chóng mặt, đau đầu…”
Mi dặn cậu nhớ uống nhiều chanh, trái cây
Ăn cháo thịt gà để trợ lực
Ông cười méo xẹo trên điện thoại
“Mày cứ làm như đang ở Quảng Nam
Đi ăn bê thui Cầu Mống
Ra chuồng bắt con gà mà ăn!
Mịa, giờ bánh mì tao còn không có mà ăn
Chích được mũi thuốc là mừng muốn khóc,
Đâu phải ai cũng may mắn có mà chích
Mà giữ cái mạng
Mà chưa chắc giữ được con ơi!”
Mi giật mình
Mi vừa hiểu nhầm ông
Bởi hình như với đà này
Nếu thành phố tiếp tục vỡ trận
Người chết nối người chết
Con quì xa lạy xác mẹ
Chỉ có mưa và nước mắt
Gầm gào
Thì không chừng đến một lúc nào đó
Vàng mang làm đai cuốc
Không phải để cuốc đất trồng rau
Bởi chỗ ở chật như nêm
Nếu xác người trôi sông
Sông chảy qua thành phố
Sau một cây mưa…
Chỉ có Sài Gòn mới gọi mưa bằng cây
Nó hiện hữu như một loài sinh vật
Cho đến khi thành phố ngập lụt
Người ta không gọi mưa là cây nữa
Điều này như một biến dạng
Về niềm tin và sự bình an
Sài Gòn bắt đầu mùa mưa
Người nhìn thấy mưa rơi
Không phải trên màu cờ của Trần Dần
Không phải trên mặt người
Mưa sa trên xác người
Mưa rơi trên bọc khâm liệm
Mưa qua quýt và tuyệt vọng
Mưa thì thụp lạy mẹ
Mưa kêu gào gọi cha
Mưa lơ ngơ mắt trẻ
Mưa âm trầm tuổi già
Mưa lâm râm cầu nguyện
Mưa lưỡng lự thoát xác
Mưa chần chừ đầu thai
Mưa
Mưa
Mưa
Sài Gòn dai dẳng mưa
Dai dẳng đau
Dai dẳng sống
Dai dẳng tuyệt vọng những đời nghèo
Dai dẳng chờ đợi ngày hửng nắng
Dai dẳng màu trời tử khí
Dai dẳng nguyện cầu một sớm mai…
Sài Gòn
Mưa như nước mắt mẹ
Khóc cha ngày tàn cuộc
Khóc con ngày ly biệt
Mưa hốt hoảng
Như mắt người lên xe cách ly
Chẳng biết đời về đâu
Người thân tứ tán
Gia đình phân ly
Nỗi đoạn trường hiện đại
Giữa thời không khói đạn
Người nguyện cầu được nhìn thấy nhau
Trước lúc chết
Sài Gòn cô đơn
Người chết không lời hấp hối
Người chết không hồi chuông cầu nguyện
Người chết như cây mưa
Đổ xuống đất Sài Gòn
Sài Gòn ơi
Mi chắp tay cầu nguyện
Mẹ hãy dang tay che chở chúng con
Mẹ Sự Sống hiển linh và bao dung
Hãy nhìn chúng con qua cơn mưa này
Hãy thôi là mưa nước mắt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét