khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Trịnh Công Sơn phải cám ơn miền Nam -- Nhà Văn Trân Hoài Thư

Ngày 1 tháng 4 là ngày giỗ thứ 11 của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Trong nước, ngoài nước, bạn bè ông đang tưởng nhớ đến ông, người yêu nhạc ông đang tưởng tiếc ông, và người ghét ông chắc thêm một lần không vui hay muốn quên. Tôi thích câu mà chị Huyền Chiêu viết về nhạc sĩ TCS, đại ý: Một nhạc sĩ được nhiều người thương và bị nhiều người ghét.

TCS là một thiên tài được may mắn. Như một bông hoa quí được chọn từ một vùng đất mà nẩy mầm.

Thử xem. Nếu ông được sinh ra ở miền Bắc, thì chắc chắn sẽ chẳng có bao giờ có TCS, như chẳng bao giờ có thêm những sáng tác của Văn Cao, Xuân Diệu, Huy Cận, Lưu Trọng Lư, Nguyễn Tuân mà ta ngưỡng mộ như trong thời tiền chiến. Hoặc nếu có chăng, thì nhạc ông sẽ như thơ Tố Hữu, càng làm say máu căm thù trong buồng tim buồng phổi của tuổi trẻ miền Bắc.

Bởi vì, làm sao miền Bắc có thể chấp nhận gia tài của mẹ, ca khúc da vàng, nỗi buồn nội chiến, hay những bản nhạc tình đầy ủy mị, lãng mạn, không một chút gì đảng tính…

Hoặc TCS sẽ điên hay sẽ tự sát hoặc “sinh Bắc tử Nam” không biết chừng.

TCS phải cám ơn miền Nam. Miền Nam mới có thể yêu ai cứ bảo là yêu và ghét ai cứ bảo là ghét. Miền Nam mới có thể giúp ông tìm thấy Diễm xưa, thấy hạ trắng, thấy tình nhớ. Miền Nam mới giúp ông biết được người Mẹ da vàng, gia tài của mẹ… Chỉ có miền Nam mới có diều hâu, phản chiến, yêu Mỹ chống Mỹ, chấp nhận chiến tranh hay không chấp nhận chiến tranh. Chỉ có miền Nam chim mới được nghe hót thay vì những lời thống thiết trong ao đầm của loài ểnh ương. Chỉ có miền Nam văn học nghệ thuật mới phục vụ cho con người vì con người thay vì cho đảng, cho nhân vật thần thánh. Chỉ có miền Nam mới biết trân quí những hạt ngọc, những bông hoa quí. Chỉ có miền Nam mới dung dưởng những thiên tài… Chỉ có miền Nam mới tôn vinh TCS, chứ không phải tôn vinh Stalin  như trong thơ Tố Hữu  …

Đối với tôi,  nếu một lần  tôi cám ơn TCS đã thay tôi nói giùm tiếng lòng của tôi, trái tim của tôi trong thời chiến tranh  thì cả trăm ngàn lần tôi phải cám ơn miền Nam của tôi.

Dù mang cặp kính dày làm lính thám kích, dù tuổi trẻ bị bầm dập tả tơi bởi lịch sử, nhưng ít ra, tôi được viết thả dàn. Không ai có quyền ra chỉ thị tôi phải viết thế này thế nọ.

Cũng như không ai có quyền cấm cản TCS mang đàn để cất lên những lời thống thiết của thân phận người VN giữa lúc trùng trùng điệp điệp đại pháo xe tăng binh đoản vượt Trường Sơn hướng về miền Nam.

Cám ơn miền Nam đã sản sinh ra những người mang tên “Sơn” tài hoa , như TCS, Nguyễn Đức Sơn, Nguyễn Bắc Sơn để tôi có thể tự hào là may mắn được sinh ra và lớn lên tại miền Nam.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét