khktmd 2015
Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2018
Mạt Pháp - Tác giả Huy Phương
Tôi luôn luôn mang ý nghĩ chùa luôn luôn là nơi tĩnh lặng và vắng vẻ nhất, nên khi lớn lên thấy chùa ở “chốn lao xao”, gần gũi với trần tục, lòng tôi cảm thấy mất mát đi một điều gì. Trên sân khấu “đời” được dựng lên tại một sân chùa mà bối cảnh có ghi là ngày Ðại Lễ Phật Ðản, tu sĩ cùng lên sân khấu trình diễn với ca sĩ. Trong khi một nam ca sĩ hát bài “Ðời Tôi Cô Ðơn” của Nguyễn Ánh 9 thì vị tu sĩ nhại lời bài hát này thành “Ðời Tôi Ði Tu”. Ca sĩ vừa hát xong câu “đời tôi cô đơn, nên yêu ai cũng đớn đau” thì thầy tiếp lời “đời tôi đi tu nên tôi phải ăn chay...” Trong tiếng nhạc xập xình và tiếng reo hò cổ vũ của “thiện nam tín nữ”, tu sĩ này lại “tự biên tự diễn” hát tiếp: “Ðời tôi đi tu nên tôi phải mặc áo nâu”, rồi “đời tôi đi tu nên phải cạo đầu... không để râu!” Một tu sĩ trẻ tuổi khác lên sân khấu choàng cho thầy một vòng hoa, rồi quý tín nữ reo hò: “bis... bis”. Nói theo văn chương bình dân: thiệt là vui hết biết! Hoạt cảnh này được phổ biến trên You Tube khắp nơi cho bà con xa gần biết đến giọng hát của thầy.
Vị này thích ánh đèn sân khấu đã đành, nhưng lại đem chuyện tu hành lên đây mà diễu cợt để mua tiếng cười của bá tánh, thật khó coi. Người đến chùa lại không ý thức được sự việc, thấy thầy lên sân khấu hát hỏng, mà lại hát tếu thì lấy làm vui như gặp được Bảo Quốc, Tùng Lâm. Có vị nữ tu lại lên sân khấu, mặc áo rằn ri, đóng vai người lính VNCH để hát bài “Tình Anh Lính Chiến”, thật là đem chuyện trần tục vào chốn thiền môn.
Ngày nay nhạc đạo, nhạc thiền không có mấy vì không có ai sáng tác, sáng tác ra không có người hát. Không ai đem nhạc đạo vào khiêu vũ trường hay sòng bài,nhưng nhạc đời bây giờ đem vào chùa chiền quá nhiều, ca nhạc cho người đến chùa vui, chỗ nào vui thì đông người, đông người có chuyện “hùn phước” lớn, phước lớn thì chùa lớn, chùa lớn thì thầy vui mà đệ tử cũng vui. Thói đời, người ta thích lui tới chùa lớn hơn là đi chùa nhỏ. Không có bản nhạc tình ái nào bị cấm hát trong sân chùa, nên từ “anh yêu em”, hay “tình phụ tình lỡ”, những gì than vãn, khổ đau của cuộc đời này đều được các ca sĩ đem vào chùa. Có khi vị trụ trì ngồi chủ tọa buổi ca nhạc, được người MC kính cẩn thưa: -“Thưa Thầy Thầy thích yêu cầu bài gì?” -“Mình ơi!” Thầy đáp, không cần một giây suy nghĩ. Ðám đông reo hò. Xin quý vị một tràng pháo tay! Vui quá là vui! Ca sĩ thì đương nhiên phải phấn son, ăn mặc hấp dẫn, đôi khi thiếu kín đáo, đó là chưa nói chuyện hở hang đang đứng trên bục cao. Vào chùa mà hát nhạc đạo thì ai nghe, người ta kêu buồn ngủ.
Tại một ngôi chùa lớn, trong một ngày lễ lớn tại Texas, tác giả bài viết này có dịp tham dự, đã mục kích chuyện ca sĩ “lơn” nhau trên sân khấu. Nam ca sĩ nổi tiếng này được mời từ Cali sang, sau một màn song ca, đã cao hứng nói với nữ ca sĩ: “Em ơi! Có một việc mà anh làm một mình không được! Em giúp anh đi!” Thế mà đám đông trần tục cũng cười rồi vỗ tay.
Vì sao bây giờ chùa lại gần chợ đông vui, có đốt pháo múa lân, không khác gì đời. Chùa xây gần chợ nghĩa là đem đạo vào đời, để cảm hóa, xây dựng con người nhưng đem nhạc tình ái vào chùa là đem đời ô trọc vào đạo. Thay vì người có lòng với đạo, cổ xúy cho nhạc đạo, hát lên cho lòng thanh thản trong sạch, đó là công đức, còn như lấy điều vui làm trọng là phá đạo. Chùa chiền không phải là nơi thi hoa hậu, dù là hoa hậu áo lam, cũng phải là nơi cổ xúy loại nhạc “yêu em thật lâu, yêu em thật sâu”. Nếu ngày nay lên chùa là vì ham vui, hay làm cho chùa vui để thiên hạ đến chùa cho đông, thì đạo Phật chẳng mấy chốc mà suy vi. Chốn thiền môn mong được nghe tiếng kinh kệ và mùi trầm hương, không phải là nơi đượm mùi son phấn và lời ca hát trần tục. Tại Mỹ, tôi là người đã có dịp, mới đây thôi, gặp gỡ nhiều tu sĩ còn trẻ tuổi, lớn lên sau 1975, được đào tạo tại Việt Nam, đã được gửi đi du học Ấn Độ, hút thuốc và uống bia một cách công khai trước mắt tôi, như vậy làm sao biết được những hành động khác ở chỗ riêng tư?”
Phải chăng đã có cả một kế hoạch để xuất khẩu sư quốc doanh ra hải ngoại, như bài dưới đây dẫn chứng:
Việc xuất khẩu sư quốc doanh ra hải ngoại là một chính sách vô cùng thâm ác của nhà cầm quyền Vn từ bấy lâu nay. Trước đây thì chúng xuất khẩu qua những nước thuộc khối Liên Xô cũ rất ồ ạt. Nay nền móng, chùa chiền đã được xây cất và những sinh hoạt....đảng bộ trọc đã đi vào guồng máy, thì sự chuyển hướng sang Mỹ là điều trọng tâm của cuộc xâm lăng với đoàn binh áo vàng này.
Hòa thượng Thích Tuệ Minh trong lần phóng vấn của đài truyền hình SBTN cũng phải công bố là hiện nay có tới 4000 sư trẻ qua Mỹ và gây rất nhiều sự suy đồi như ăn thịt, uống bia và dâm dục…
Rất nhiều sư tại hải ngoại có chùa chiền ở VN và đi đi về về như cơm bữa. Tại Lâm Đồng cũng có vụ án mà chúng tôi từng đề cập là sư trụ trì chùa tổ chức cạo đầu và cấp chứng điệp Tỳ Kheo và tuồn người sang Mỹ.
Quái thai Phật Giáo Thích Thanh Cường là một kẻ vô cùng kệch cỡm mà hầu hết dân VN đã nghe qua, bởi rất nhiều hình ảnh quái đản và phát ngôn kệch cỡm của y, nhất là vụ khoe mẽ xe sang, trai đẹp, ăn chơi, du hí và mê Iphone đã được hầu hết báo chí và dư luận internet đăng tải rất nhục nhã.
Thế mà y vẫn được GH quốc doanh bao che để y vẫn ngồi ghế ủy viên nghi lễ trung ương GHPGVN kiêm trụ trì ngôi chùa Cương Xá có hơn 1000 năm tuổi. Hơn thế nữa y vẫn ngang nhiên coi trời bằng vung,thách thức dư luận bằng những việc làm báng bổ phật giáo và du hí hưởng thụ khắp nơi trong ngoài nước.
Trong mấy ngày gần đây dư luận lại ồn ào vì những tấm hình phản cảm của y khi y đang du hí tại Hoa Kỳ. Kèm theo đó là quỷ Cường trọc khoe bức ''công hàm'' của một chùa VN tại Texas đã triệu thỉnh y qua dự lễ vía Quan Âm với mọi chi phí do chùa tài trợ.”
Và, dưới đây là một phần trong bài “Sư ông bán chùa! Chuyện khó tin mà có thật”, của cây viết phiếm Đào Nương trên tuần báo Sài-Gòn Nhỏ” ờ Nam Cali:
Chuyện “Sư ông” Giác Đẳng xin từ chức Chủ Tịch Văn Phòng II Viện Hoá Đạo của Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất và được Hòa Thượng Thích Quảng Độ chấp thuận đồng thời “bổ nhiệm” ngay người kế vị là Hoà Thượng Thích Huyền Việt, nguyên Phó Chủ Tịch VPII lên làm chủ tịch. Lúc đầu thì Phật tử cũng tưởng như đó là chuyện ... thường ở huyện vì trước “sư ông” Giác Đẳng đã có nhiều sư ông ra đi khiến nhà chùa trở thành những sân khấu cười ra nước mắt khi “họ” tố nhau. Hầu như không ai trụ được lâu với cái chức chủ tịch VPII Viện Hoá Đạo và dư luận đều cho rằng đó là do bàn tay nối dài từ Paris với sang Hoa Kỳ của ông Võ Văn Ái gây ra. Mà Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất của Hoà Thượng Thích Quảng Độ sao mà lắm “Giáo Chỉ” thế! Cứ như là một cuộc chạy đua với những bản nhạc không tên của Thầy Sáu Lèo ở Oregon: Giáo Chỉ số 9 khiến Phật tử chưa kịp biết “nói gì ở trỏng” thì đã có Giáo chỉ số 10, rồi Giáo chỉ số 11, 12, 13, 14, 15, 16... Hiện nay con số hình như đã lên đến trên 20, coi như thành tích của Thầy Sáu Lèo Oregon thua nặng. Vì sau bài không tên số 10, thầy Sáu đã ngưng làm nhạc tình để xoay qua làm nhạc đạo và... đếm tiền.
Nhưng theo một số người thì chính các Giáo Chỉ này đã giết chết Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Trước khi có các Giáo Chỉ số 9 và số 10, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất được rất đông các chuà ủng hộ. Khi Giáo Chỉ số 9 ban ra, hàng loạt tăng ni, chùa chiền bỏ giáo hội để “về nguồn”! Đến khi Giáo Chỉ số 10 ban ra, Hòa Thượng Viên Lý mất chức chủ tịch, hàng loạt tăng ni chùa chiền khác tách khỏi giáo hội, thành lập Tăng Đoàn Độc Lập. Không ai trách các vị Tăng Thống trong nước mà đều quy tội cho “siêu tăng thống” Võ Văn Ái, Giám Đốc Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế tại Paris, đóng đô tại Pháp là tác giả cuả các giáo chỉ này. Nhưng cũng không ai dám lên tiếng về những điều mà mọi người thường xầm xì bên trong hậu trường về việc tại sao các “thầy” lại phải nghe theo lời Võ Văn Ái! (hết trích)
Vụ sư ông bán chùa này đã ra trước ba tòa quan lớn, sẽ hứa hẹn nhiều sôi nổi và chưa biết bao giờ mới kết thúc vì hai phe quyết ăn thua đủ với nhau, bất chấp lời Phật dạy phải diệt dục và thắng ba tính xấu tham, sân, si.
Chẳng cần phải thông minh lắm người ta cũng biết chính Việt cộng là thủ phạm đã tạo ra tất cả những rối loạn và bệ rạc, nhơ nhớp trong cổng chùa để triệt hạ Phật giáo cũng như mọi tôn giáo khác.
Bây giờ mới thực sự là “mùa pháp nạn” mà nếu không sớm giải trừ được quốc nạn cộng sản thì chẳng những Phật giáo, mà cả Thiên Chúa giáo, Tin Lành, Cao đài, Hòa Hảo... cũng sẽ theo nhau tàn lụi.
Xin Phật Tổ độ trì phù hộ cho con cái ngài qua khỏi cơn mê và sáng suốt nhận rõ đâu là bạn, đâu là thù.
Nam mô a di đà Phật!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét