khktmd 2015
Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015
Nguyễn Quốc Trụ bàn về nhạc của bên thua cuộc
Đã lâu lắm, khi Gấu tôi còn ở trong nước, vào cái “thời cực thịnh” của chiến thắng miền nam, trên tờ Quân Đội Nhân Dân hay tờ Nhân Dân [không Quân Đội], một độc giả, một cư dân của Thăng Long Thành đã “la làng”, về một cảnh tượng mà ông ta đích mắt trông thấy: đến nhà một người quen, ông bắt gặp cả một đám đoàn viên thành đoàn say sưa đờ đẫn nghe thứ nhạc mà Nguyễn hữu Liêm gọi là nhạc mất nước, [chữ của ông: nhạc tủi thân, bi đát],còn ông ta gọi là nhạc vàng.
Như vậy cả kẻ thắng lẫn người bại đều mê nó. Khổ đau sung sướng đều ở lòng này mà ra. Đâu có khác chi số phận của một nhạc sĩ và nhạc của ông ta: thứ âm nhạc đáng phỉ nhổ, ca sĩ này hát thì thành cách mạng, ca sĩ kia hát thì thành mất nước. Những kẻ thắng cần nó để đỡ cảm thấy tủi nhục vì đã chiến thắng, những kẻ thua, sau khi gửi cả tỉ tiền mỗi năm về cho thân nhân họ hàng, biết chắc chắn một điều, tiền này phải qua tay Đảng rửa sạch đi thì mới được đem ra tiêu xài, vì là tiền Mỹ Nguỵ, họ cần thứ nhạc khốn kiếp đó, để an ủi, dẫu sao chỉ có thứ âm nhạc này là làm cho mình đỡ buồn, đỡ cảm thấy nhục vì ăn nhờ ở đậu nơi xứ người.
Như thế, theo tôi, nhạc vàng nhạc sến nhạc lưu vong nhạc bất hạnh… sẽ còn sống mãi, với dân tộc bất hạnh là chúng ta. Có nó, còn đỡ khổ. Không có nó, còn khổ nữa!
Bởi vì cứ giả sử cái hệ lụy bi đát được vuơn lên, hay được vượt thoát, thì cái giấc mộng làm nên lịch sử kia, quả là đáng sợ thiệt!
Và cái quyền lực, ý chí hùng bá đó, ở đâu, hay lại cũng lấy ra từ... Nietzsche?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét