khktmd 2015
Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015
Chẳng nước mẹ gì. Lú vẫn hoàn lú - Tác giả Trần Hồng Tâm
Trên đất Mỹ ông tỏ ra biết cách ngoại giao. Ông không lố bịch như Quang Nghị tặng quà để hạ nhục chủ nhà. Ông cũng không ngớ ngẩn như Minh Triết đòi “phân hóa nội bộ” chính quyền Obama. Thăm thú đó đây, cao đàm khoát luận, ông luôn tầm chương trích cú từ những danh ngôn của các bậc hiền triết Hoa Kỳ. Thiên hạ thở phào, nhẹ người. Bởi vì Lú đã bớt lú, tỉnh ra, khôn lên sau chuyến Mỹ du. Bọn thế lực thù địch cũng bớt hằn học, xỉ vả, bới móc.
Nhưng ôi thôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Bữa qua, ông đăng đàn tại Đại hội Hội Nhà báo Việt Nam lần thứ X tại Hà Nội. Thiên hạ chẳng nhận ra bóng dáng, hơi hướng gì ông mang về từ Mỹ. Ông ngoi lên từ nghề làm báo cung đình. Ông lên mặt dậy dỗ lũ bầy tôi tỉnh lẻ: Báo chí là vũ khí sắc bén, là công cụ đắc lực, phải trung thành phục vụ Đảng. Báo chí là nô lệ, là đầy tớ của Đảng, cho Đảng và vì Đảng. Thế mà từ trước tới này Đảng cứ oang oang bốc phét rằng Đảng là đầy tớ “của dân cho dân và vì dân.”
Ông lớn tiếng đe nẹt: Báo chí phải nằm dưới…. sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng. Đâu phải chỉ riêng báo chí, cả dân tộc này từ khi có Đảng đã có lúc nào được nằm trên. Tất cả phải nằm dưới. Tha hồ cho Đảng đè; Đảng cỡi; Đảng giày vò; Đảng hành hạ; Đảng giao hợp; Đảng cưỡng dâm… cho đã cơn thèm khát.
Tư tưởng là một chiến trường khốc liệt, ác liệt, quyết liệt, lẫm liệt, và cuối cùng sẽ bại liệt. Ông huấn thị cho thuộc hạ: Hơn 22 000 nhà báo Việt Nam phải là những chiến sỹ xung kích, xung phong, xung mãn, xung huyết giành lấy từng nano mét vuông trên trên chiến trường tư tưởng. Kiên quyết tẩy nhuộm thắm màu cờ Đảng lên mọi bán cầu đại não của dân. Không cho dân có khoảng trống tự do tư duy độc lập.
Ông bảo: Hơn một ngàn cơ quan truyền thông là những pháo đài kiên cố, kiên quyết, kiên cường, phóng ra những hỏa tinh, hỏa tiễn, hỏa hoạn để bảo vệ Đảng đến cùng. Bởi vậy mà báo chí được hưởng nhiều Huân chương Sao vàng, Huân chương Hồ Chí Minh và nhiều phần thưởng có tầm vóc, tầm cỡ, nhưng rất tầm phào, tầm bậy, tầm láp.
Ông là nhà lý luận, lý lẽ, lý sự, lý cùn hàng đầu của Đảng. Bài phát biểu của ông khoảng 2800 từ, tràn ngập sáo ngữ, sáo rỗng, sáo mòn về Mark, Lenine, Hồ Chí Minh, nghị quyết, chủ nghĩa xã hội, vinh quang, vĩ đại, to lớn, anh dũng, anh hùng, đổi mới, thành công, thành tựu, nhanh chóng, mạnh mẽ, đột phá…
Ai dám gọi ông là Lú. Lú mà sao ông biết đột phá tụi thế lực thù địch. Ông đột qụy bọn diễn biến hòa bình. Ông đột nhập bọn phản động. Ông cắt nghĩa: Đây là thời điểm các thế lực thù địch lợi dụng tự do dân chủ đòi đa nguyên đa đảng.
Lạ thiệt, đa nguyên đa đảng là những thành tựu văn minh tiến bộ được hun đúc ra sau bao nhiêu thế kỷ, hy sinh bao nhiêu xương máu, vượt qua bao nhiêu thác nghềnh của nhân loại. Tại sao bọn phản động lại đi đòi hỏi, tìm kiếm, theo đuổi, dấn thân vào những giá trị nhân bản. Còn Đảng của ông luôn nhân danh tiến bộ, văn minh thì đi chống lại những nguyên lý văn minh bậc nhất của nhân loại.
Ở Mỹ, ông đập đầu, rứt tóc, chắp tay năn nỉ Mỹ sớm công nhận Việt Nam có nền kinh tế thị trường. Bản chất của nền kinh tế thị trường là đa nguyên. Thế mà, ở nhà ông cấm dân không được đòi hỏi đa nguyên. Thì ra ông định vừa xin vừa xỏ Mỹ. Ông quen thói lập lờ, đánh lận con đen, quen thói nói một đằng làm một nẻo, treo đầu dê bán thị chó, mà bọn thính chữ nghĩa gọi đó là “đánh tráo khái niệm”.
Ngày còn mài đũng quần trên nghế nhà trường, ông đã được học phương pháp biện chứng, biện luận, phản biện. Vậy mà giờ đây mỗi khi mở miệng, người nghe chỉ thấy ông bao biện, ngụy biện, biện hộ, biện báo. Ông rao giảng cho đám bồi bút: Bọn phản động lợi dụng chống tham nhũng thổi phồng những yếu kém của đảng viên, bôi xấu, chia rẽ nội bộ, làm giảm uy tín của Đảng.
Những gì bọn phản động loan tin về tham nhũng chỉ to bằng một con kiến. Sự thực mà các đồng chí của ông đang vơ vét, ăn, đớp, liếm, húp, hút, hít không trừ một thứ gì…to bằng cả ngọn Tam Đảo, Ba Vì gộp lại. Bản thân ông hiểu rõ điều này. Ông từng cảnh báo tham nhũng có nguy cơ đến sự tồn vong chế độ. Vậy mà ông vẫn nói lấy được là “thổi phồng”. Hơn nữa bọn phản động loan tin có trúng không? Nếu trúng thì tại sao lại gọi đó là “thổi phồng”. Người liêm sỉ không dám ăn nói xa xỉ như vậy. Ông nhân danh chống tham nhũng, nhưng sự thực là ông chống lại những ai chống tham nhũng.
Đảng của ông có truyền thống trong sáng, trong sạch, trong suốt như pha lê. Đảng luôn cao thượng, cao cả, cao nghìn trượng. Đảng được Bác dầy công rèn luyện, tôi luyện. Đảng lại được bảo vệ bởi còng số 8, dùi cui, nhà tù, lựu đạn, súng, chó, công an, ma cô, ma cà bông, lưu manh, vô cùng cẩn mật vững chắc. Vậy mà sao chỉ vài thằng thế lực thù địch nhãi ranh, tay không lại có thể chia rẽ, gây mất đoàn kết nội bộ trong Đảng được.
Thiết tưởng, để tiêu diệt, tiêu hủy, tiên tan bọn thối mồm này dễ lắm, trẻ con cũng làm được, chẳng cần tới giáo sư, tiến sỹ, viện sỹ. Đó là “minh bạch thông tin”. Đơn giản, đỡ tốn kém, tại sao ông không làm. Ông tìm cách quanh co, đổ thừa, vu vạ, ăn vạ, ngụy ngữ, xảo ngữ, hỗn láo, hàm hồ, liến thoắng, cả vú lấp miệng em.
Đi một đàng học một sàng khôn. Cứ tưởng qua Mỹ, ông học được chút khôn nơi xứ cờ hoa. Nào ngờ, Lú vẫn hoàn lú, liu điu lại nở ra dòng liu điu. Chí Phèo tiếc đắng tiếc cay bảo “phí rượu”. Giá mà, mấy ly Whisky kia được đổ vào họng hắn, cả làng Vũ Đại bị chửi, nhưng thà nghe chửi vẫn sướng hơn nghe nghị quyết của ông. Xuân Tóc đỏ bảo “chẳng nước mẹ gì”. Nếu để hắn qua Mỹ, hẳn rằng xứ A nam thoát được can qua. Dân tình phàn nàn. Chỉ tổ tốn tiền thuế của dân chi trả cho chuyến Mỹ du tốn kém, đắt đỏ, hào nhoáng, ồn ào, ầm ĩ và hãnh tiến.
Thật phí rượu, phí lời, phí tiền, chẳng nước mẹ gì
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét