khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Sài Gòn mùa hạ và nỗi nhớ - Tác giả Vương Vi





Giữa hạ, dưới cái nắng nóng khô khốc của Cali, lòng chợt nhớ về Sài Gòn, nơi chỉ có hai mùa mưa nắng. Sài Gòn mùa này, chợt nắng chợt mưa, chợt vui chợ buồn. Thời tiết đỏng đảnh như cô gái mới lớn. Sài Gòn mùa này là vậy, mưa vội mà nắng cũng mau. Sài Gòn những ngày hạ, mưa đến và đi chẳng hề báo trước, mới nắng đó mà đổ mưa được ngay. Sài Gòn mùa này chợt nắng chợt mưa đong đầy kỷ niệm nối hai bờ thương nhớ của người Sài Gòn xa xứ, của những ai đã từng đến đây, đã từng gọi tên Sài Gòn trong niềm nhớ.

Sài Gòn những ngày hè nóng bức, đâu đâu cũng đầy khói bụi và tiếng còi xe ồn ào náo nhiệt, chiều chiều có cơn mưa rào đi ngang thành phố như xoa dịu đi bớt cái nắng hè oi bức. Sau cơn mưa ấy, người người lại đổ nhau ra đường. Có những người yêu Sài Gòn đến lạ bởi cái khoảng khắc giản dị sau cơn mưa chiều mùa hạ, ngồi bệt trước công viên nhà thờ Đức Bà vừa nhâm nhi ly cà phê nồng nàn hòa nguyện cùng mùi đất và hơi thở của cơn mưa mùa hạ giữa lòng thành phố hoa lệ vừa ngắm nhìn ánh chiều đổ đầy trên tượng Đức Mẹ rồi lặng lẽ tắt dần, nhường chỗ cho những ánh đèn vàng trên hè phố, ánh đèn nê ông đủ màu sắc từ hàng quán, cửa tiệm, nhà hàng khắp các con đường. Lúc ấy mới cảm nhận được những thăng trầm triền miên của thành phố Sài Gòn.
 
Đã có một thời từng mơ sống trọn cuộc đời mình với Sài Gòn. Nhưng có lẽ giấc mơ ấy mãi chẳng thể thành hiện thực. Sau nhiều năm xa cách, Sài Gòn giờ đây chỉ còn thể hiện trong nỗi nhớ và giấc mơ. Mùa hạ năm ấy khi rời xa Sài Gòn, tôi chẳng dám ngờ rằng sau ngần ấy năm xa cách là ngần ấy thời gian sống trong nỗi nhớ và giấc mơ, không phải vì Sài Gòn là nơi có những người thương, mà vì Sài Gòn mùa hạ đong đầy quá nhiều ký ức cho người đi xa. Nếu được một ngày trở về Sài Gòn, tôi sẽ mơ về một Sài Gòn lãng mạn với những cơn mưa rào chợt đến chợt đi của ngày hè nắng gắt, tôi sẽ mơ được nhìn thấy Sài Gòn khoác lên mình vẻ đẹp kiêu sa nhưng hết sức bình dị giữa đêm hè oi bức, tôi sẽ mơ được cảm nhận về một Sài Gòn đậm chất thơ và tình của mùa hạ giữa một Sài Gòn ồn ào náo nhiệt và tất bật mưu sinh.
 
Sài Gòn mùa này là vậy. Lúc nào cũng gợi cho người đi xa bao niềm luyến lưu. Hai hàng me xanh mướt, nắng bụi ngày hè, phố xá đông đúc người xe, cơn mưa rào chiều hạ, ly cà phê nơi vỉa hè công viên, những cuộc chia tay tuổi học trò khi hè sang, những âm tạp của cuộc sống mưu sinh hối hả. Sài Gòn sau nhiều năm xa cách giờ đây chắc đã thay đổi nhiều, đôi khi vì không muốn chấp nhận sự thật hiển nhiên ấy nên cứ mãi nhớ về những ký niệm nơi đây. Có người nghĩ mình đã đánh mất Sài Gòn, nhưng có lẽ ký ức về Sài Gòn thì chẳng bao giờ mất, bởi dù ở xa cách nơi đâu, chỉ một cơn mưa rào thoáng qua cũng đủ gợi nhớ tất cả kỷ niệm về Sài Gòn. Sài Gòn dù có đổi thay, thì vẫn luôn tại một Sài Gòn dĩ vãng trong lòng người xa xứ.
 





Nhắm mắt nghe thời gian trôi qua những mùa hạ nơi xứ người sống trong nỗi nhớ về Sài Gòn. Đâu đó trong sâu thẳm ký ức của một người nhớ Sài Gòn quay quắt từ mùa hạ xa cách ấy là những nỗi niềm và mơ ước. Mơ ước một ngày mùa hạ được trở về Sài Gòn như ngày hè năm ấy đã cất bước rời xa nơi đây, bỏ lại tất cả sau lưng những thề nguyền và phản bội.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét