Ngày
xưa có một người cha có ba đứa con trai. Ông vốn sinh ra nghèo khổ,
nhưng nhờ chuyên cần làm việc và cần kiệm, nên ông trở nên một điền chủ
giàu có. Lúc về già, gần đất xa trời, ông nghĩ tới chuyện chia gia tài
cho các con. Nhưng ông cũng muốn xem đứa con nào thông minh nhất để phó
thác phần lớn gia sản của ông cho nó. Ông liền gọi ba đứa con đến giường
bệnh, trao cho mỗi đứa năm đồng bạc và bảo mỗi đứa hãy mua cái gì có
thể lấp đầy căn phòng trơ trọi mà ông đang ở.
Ba
đứa con vâng lời cha cầm tiền ra phố. Người anh cả nghĩ rằng đây chỉ là
một công việc dễ dàng. Anh ta ra tới chợ mua ngay một bó rơm rất lớn
mang ngay về nhà. Người con thứ hai suy nghĩ kỹ lưỡng hơn: sau khi đi
rảo quanh chợ một vòng, anh ta quyết định mua những bao lông vịt rất đẹp
mắt.
Còn
người con trai thứ ba, suy nghĩ đi, suy nghĩ lại: làm sao mua được cái
gì với năm đồng bạc này, để có thể lấp đầy căn phòng lớn của cha mình.
Sau nhiều giờ đắn đo, bỗng mắt chàng thanh niên hớn hở, anh ta lại căn
tiệm nhỏ mất hút trong đường nhỏ gần chợ, anh ta mua cây đèn cầy và một
hộp diêm. Trở về nhà, anh hồi hộp, không biết hai anh mình đã mua được
cái gì.
Ngày hôm sau, cả ba người con trai đều họp lại trong phòng của cha già. Mỗi người mang quà tặng của mình cho cha:
Người con cả mang rơm trải trên nền nhà của căn phòng, nhưng phòng quá lớn, rơm chỉ phủ được một góc nền nhà.
Người con thứ hai mang lông vịt ra, nhưng cũng chỉ phủ được hai góc của căn phòng. Người cha có vẻ thất vọng.
Bấy
giờ người con trai út mới đứng ra giữa phòng, trong tay chẳng mang gì
cả. hai người anh tò mò chăm chú nhìn em, và hỏi: "Mày không mua cái gì
sao?". Bấy giờ đứa em mới từ từ rút trong túi quần ra một cây nến và hộp
diêm. Thoáng một cái, căn phòng đầy ánh sáng.
Mọi
người đều mỉm cười. Người cha già rất sung sướng vì quà tặng của đứa
con út. Ông quyết định giao phần lớn ruộng đất và gia sản của mình cho
con trai út, vì ông thấy anh ta đủ thông minh để quản trị gia sản của
mình và nhờ đó cũng có thể giúp đỡ các anh của nó nữa.
Ðứng
trước khó khăn thử thách, để kêu gọi sự bình tĩnh sáng suốt và tinh
thần hợp tác, người ta thường nói với nhau: thà đốt lên một ngọn nến hơn
là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối.
Cuộc sống của mỗi người chúng ta, cuộc sống của những người xung quanh chúng ta, cuộc sống của xã hội chúng ta có lẽ cũng giống như một căn phòng đen tối... Chỉ cần một người đốt lên một chút ánh sáng, những người xung quanh sẽ cảm thấy ấm cúng và phấn khởi.
Một chút ánh sáng của một cái mỉm cười.
Một chút ánh sáng của một lời chào hỏi.
Một chút ánh sáng của một san sẻ.
Một chút ánh sáng của tha thứ.
Và một chút ánh sáng của niềm tin được chiếu tỏa qua sự vui vẻ chấp nhận cuộc sống...
Một
chút ánh sáng ấy cũng đủ để nâng đỡ ít nhất là một người mà chúng ta
gặp gỡ, bởi vì không có một nghĩa cử nào được thực thi mà không ảnh
hưởng đến người khác...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét