Mỗi lần đi trên đường Huyền Trân Công Chúa mình lại ngỡ ngàng đến ngây ngất ngắm hàng cây DẦU (có người gọi là cây SAO) đều tăm tắp, cao vun vút hàng mấy chục mét, toả bóng mát rộng khắp xung quanh.
Những hàng cây trên hè phố như thế này trên nhiều tuyến đường ở Sài Gòn đã được người Pháp trồng cách đây hơn 100 năm. Những hàng cây này đã trải qua bao nhiêu mưa bão không hề đổ gãy, mà rễ nó cũng đâu có cày phá mặt đường hay vỉa hè như người ta thường hình dung?
Chợt nghĩ, sao người Pháp từ nơi xa lạ đến xứ này mà họ khôn ngoan thế, nhìn xa trông rộng, trồng những hàng cây không tính chuyện 10 năm mà lo tới 100 năm. Thế rồi sao ngày nay dân ta lại không tính chuyện trồng tiếp những hàng cây DẦU như người Pháp, mà cứ quanh quẩn trồng những hàng cây như phượng vĩ, mới được chừng 10 năm đã phải chặt trụi hết cành lá, sợ gãy đổ, nom rất thảm hại!? Liệu ta có trồng được những hàng cây nào để trăm năm sau con cháu mê ngắm ngất ngây không?
Lại ngỡ ngàng, bần thần đứng nhìn đường Tôn Đức Thắng, bao nhiêu cây cổ thụ rợp mát bây giờ đâu hết, trơ trụi, hoang vắng chẳng khác nào đường Nguyễn Trãi ở Hà Nội đến Hà Đông!
Nhiều lúc không hiểu được đầu óc những người quản lý đô thị ngày nay ra sao!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét