khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2024

Trung Cộng được Tim Walz, phó tướng của Kamala Harris, yêu mến đến mức nào?





Thanh Thúy hát Tiếng Ca U Hoài, nhạc Anh Bằng





Vận động viên gốc Việt góp phần giúp Mỹ giành huy chương bạc Olympic về bơi nghệ thuật





Khi người Việt Nam 'mang chuông đi đánh xứ người'





70 năm cuộc di cư Bắc - Nam; và Cải cách Ruộng đất ở Bắc Việt





Nghề đan đệm bàng ở Trảng Bàng





Donald Trump At Montana Rally: Full Speech





VÌ SAO GIỚI TRẺ HÀN QUỐC SỐNG TRONG NHỮNG NGÔI NHÀ ĐẦY RÁC





Bangladesh : Cách mạng đường phố lật đổ chính phủ chuyên quyền





Đài lửa Olympic : Ngôi sao mới nổi tại Kinh đô Ánh sáng Paris





Nhạc ngoại lời Việt: Tình đẹp như phim Casablanca





Phân biệt sắc tộc ở Tây Nguyên và bài học về lòng nhân từ của người Ê-đê





Tình trạng di trú của người Việt “leo rào” vào Mỹ sẽ ra sao?





Nguyễn Xuân Nghĩa - Sự Thật Còn Đó Về Bà Kamala Harris





Ocean Vương - Tác giả Mạnh Kim

 

Báo Tuổi Trẻ ngày 19-5-2024 cho biết, quyển “Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian” của Ocean Vuong đã “được phép” tái bản, không bị cắt gọt thay đổi gì, trừ việc được dán nhãn 18+. Cuối cùng thì số phận một quyển sách từng gây chấn động văn đàn Mỹ của một tác giả gốc Việt đã không bị đối xử một cách không đáng có. Đáng lý các trường trung học lẫn đại học Việt Nam từ lâu nên đưa sách của Ocean Vuong vào hệ thống sách tham khảo bắt buộc; thậm chí tác giả Ocean Vuong nên được mời về nói chuyện với giới trẻ trong nước.
So với vài tên tuổi gốc Việt khác nổi tiếng trên văn đàn Mỹ, Ocean Vuong nhẹ nhàng hơn, khiêm tốn hơn, không tỏ ra lên gân và thích “gồng”. Ocean Vuong đã là gương mặt quen thuộc được mời nói chuyện trong rất nhiều chương trình. Tìm trên YouTube, người ta thấy Ocean Vuong trong Late Night with Seth Meyers, Louisiana Channel, Strand Book Store, The On Being Project, Archive on Demand, The Royal Society of Literature, Cultured Magazine, PBS NewsHour, City Arts & Lectures, APAInstitute (Asian|Pacific|American Institute at NYU), Amanpour and Company (kênh YouTube của nhà báo lừng danh Christiane Amanpour)…
Đáng nói nhất, trong nhiều chương trình, Ocean Vuong thường nhắc đến gốc gác mình. “In our culture…” là câu Ocean Vuong thường nói. Trong vài buổi nói chuyện, Ocean Vuong dùng từ “bà ngoại” trước khi dịch sang tiếng Anh để khán giả Mỹ có thể hiểu nghĩa là gì. Ocean Vuong nói về giá trị của thơ trong văn hóa dân gian Việt Nam, về lời ru của mẹ, về đời sống thơ ăn sâu vào đời sống văn hóa Việt như thế nào… Trong một cuộc phỏng vấn khác, Ocean Vuong giải thích tại sao anh bàn với Khánh Nguyễn (người dịch “Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian”) về việc anh thích dùng từ “mẹ” thay vì “má”. Việc nói tiếng Việt bập bẹ của Ocean Vuong (một số từ thậm chí phát âm sai) cho thấy việc thể hiện ngôn ngữ qua cách phát âm vụng về không đồng nghĩa với việc cảm nhận sâu sắc như thế nào về văn hóa cội nguồn của mình.
Tiểu sử Ocean Vuong có nhiều trên mạng nhưng Ocean Vuong có nhiều điều thú vị hơn là những thông tin về quê quán gốc gác. Đã thâm nhập rất sâu vào dòng chính của thế giới văn học Mỹ nhưng luôn tự hào với bản thể dân tộc, Ocean Vuong có lẽ chịu ảnh hưởng rất mạnh từ mẹ. Có thể bằng sự giáo dục theo bản năng của một phụ nữ thuần túy Việt Nam, mẹ của Ocean Vuong - như nhiều bà mẹ Việt Nam khác - đã dạy anh, trước hết là trách nhiệm đối với chính mình và với thế giới bên ngoài, sau đó là trách nhiệm của một người Việt, một người sống xa quê hương, chứ không phải “lưu vong”. Nếu không nhìn nhận điều này, có thể người ta, ở một góc độ nào đó, đang vô tình tước đi quyền được thể hiện “tôi là người Việt” của những người xa quê như Ocean Vuong.
Với Ocean Vuong, bản thể Việt Nam in rất sâu vào tim óc anh. Trong một cuộc phỏng vấn với Kenneth Nguyen (trên kênh The Vietnamese with Kenneth Nguyen), Ocean Vuong nói bằng tiếng Việt:
“Xin chào các bạn, Ocean Vương, hay là Hải Vương, rất là vui lòng và tự hào là người tác giả Việt Nam, có gốc Việt Nam ở Mỹ. Mình rất là vui vẻ, mà rất là hãnh diện có một cái tiếng trong cái văn chương của nước Mỹ, và tiếng Anh, và mình lúc nào cũng nhìn cái gốc của mình là trên nhứt, cái rễ của mình là người Việt Nam, cái đó là… (vài giây ngưng vì xúc động mạnh). Không có đặc biệt hơn một cái quê hương.
Mình có cái rễ rồi thì mình phải chăn sóc nó. Mình trồng cây, mình trồng lúa, mình thấy cái rễ nó bị nhiễm trùng thì nó sẽ rớt, nó sẽ tan, thì cái nghiệp nó chỉ nhau như vậy, thì với anh Kenneth, với Ocean, thì mình đang chăn sóc cái rễ để cho protect nó, để cho nó có, nó càng đi. Mà mình nghĩ là cái cây nó phải đi lên. Mà thật sự cái cây nó càng lên, nó càng nở, cái rễ nó cũng vẫn còn nở ở dưới nữa, đó, thì mình phải chăn sóc ở trên và ở dưới, thì cái rễ của mình, cái rễ Việt Nam, thì mình rất là tự hào có cái rễ đó, nhưng mà kiếp sau mình cũng hổng muốn làm người khác, mình cũng vẫn còn tiếp tục làm người Việt Nam”.
Còn tiếp tục làm người Việt Nam. Chỉ đơn giản vậy. Vì, mình có cái rễ rồi.


Chúng ta có quyền lực và cuộc sống tốt đẹp hơn nhờ các bậc tiền bối sáng tạo và quyền lực - Ocean Vương





The Platters - Only You (And You Alone)





USWNT returns to The Top of the Olympic podium with gold over Brazil





Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2024

Nguyễn Xuân Nghĩa nhận định về nhà văn Kim Dung





Giải ảo lịch sử - Nguyễn Xuân Nghĩa Phần 6 | Toàn Cảnh Việt Nam Một Thời Đã Qua





Giải ảo lịch sử - Nguyễn Xuân Nghĩa Phần 3 | Vô Sản





Giải ảo lịch sử - Nguyễn Xuân Nghĩa Phần 2 | Trung Cộng Và Những Điều Điên Rồ Nhất





Giải ảo lịch sử - Nguyễn Xuân Nghĩa Phần 1 | Việt Nam sự thật giáo dục.





Thực phẩm đóng hộp, đóng chai: tốt, xấu thế nào?





Bangladesh : Cách mạng đường phố lật đổ chính phủ chuyên quyền





Olympic Paris 2024: Pháp thành công ngoài mong đợi





Người Việt tị nạn ở Thái Lan nói gì về lời kêu gọi về nước?





Liệu máy tính lượng tử có dẫn đầu cuộc cách mạng công nghệ tiếp theo?





Phân biệt sắc tộc ở Tây Nguyên và bài học về lòng nhân từ của người Ê-đê





Phân biệt sắc tộc ở Tây Nguyên và bài học về lòng nhân từ của người Ê-đê





Công viên cây xanh trong đời sống cộng đồng ở Mỹ





Khảo sát Pew: 59% người Mỹ gốc Việt thiện cảm với Việt Nam





Chùa Kom Pong Pro Tel ở Sóc Trăng





Việt Nam tiếp tục kêu gọi Campuchia hợp tác đánh giá tác động của kênh kênh đào Phù Nam Techo





Mỹ có các luật gì về người nước ngoài đóng góp cho các hoạt động chính trị?





Mỹ không công nhận Việt Nam có kinh tế thị trường, Hà Nội cần làm gì?





Thứ Tư, 7 tháng 8, 2024

Thèm, tác giả Tiểu Tử

 

Tụi bây biết không ? Bây giờ tao đi làm bằng xe đạp. Tụi bây đừng cười. Tao không giỡn đâu. Hồi xưa, trong bọn mấy đứa tụi mình, tao là thằng tếu nhứt. Tao hay kể chuyện tiếu lâm, hay bịa chuyện này chuyện nọ để chọc cười, để phá phách cho vui với nhau. Nên tụi bây thường nói: “Coi chừng ! Nó nói cái gì mình phải xin keo coi có đúng không, rồi hãy tin”. Hồi đó, khác. Bây giờ, khác. Tụi bây đi hết rồi, chỉ còn mình tao kẹt lại. Nói thiệt hay nói dóc đều không còn ý nghĩa gì nữa, cũng không còn giá trị gì nữa đối với tao. Bởi vì không còn ai để giỡn, không còn lòng dạ đâu để giỡn, và cái cười của tao đã vượt biên đâu mất từ lâu...

            

Điều ngộ nghĩnh là, bây giờ, bất cứ chuyện gì tao kể ra chắc chắn tụi bây đều không tin ráo ! Bởi vì tụi bây đã di tản trước ngày 30 tháng tư 1975, không thấy không biết những gì đã xảy ra ở trong nước, làm sao mà tin ? Vả lại “những gì đã xảy ra” đã không xảy ra theo quy luật thông thường. Tất cả đều bị xáo trộn, đảo lộn một cách nghịch lý đến nỗi tao là người sống trong đó mà lắm khi tao phải tự hỏi: “Làm sao có thể như vậy được ?”. Vậy mà nó đã “như vậy được” tụi bây à ! Khó tin nhưng có thật ! Cho nên, những gì tao viết ở đây cho tụi bây hoàn toàn là những chuyện có thật mà... khó tin đó.


 Ngoài ra, trong cuộc sống hằng ngày, tao cứ phải nghe ra rả nói láo nói dóc, cứ phải luôn luôn nói láo nói dóc... Nào là “Đã vượt chỉ tiêu 150%” (Chỉ tiêu là con số đã được ấn định trước cho mức sản xuất, không biết là bao nhiêu, nhưng thấy tháng nào cũng vượt, năm nào cũng vượt, nghành nào cũng vượt – tao phải... dịch những chữ mới rõ ràng ra như vậy cho tụi bây hiểu, bởi vì bây giờ mình không còn nói giống như hồi trước nữa). Nào là “Đã hồ hởi phấn khởi đi làm nghĩa vụ” nghĩa là đi làm cái nghĩa vụ gì đó một cách... khoái trá sôi động bởi vì biết chắc rằng không đi cũng không được. Nào là “Hoàn toàn nhất trí” ( Bây giờ không  nói ề nhứt Ừ nữa, mà nói ề nhất Ừ. Nghe... cách mạng hơn ), nghĩa là “đồng ý hoàn toàn”, cho nó rồi, kẻo không thì... kẹt lắm. Mọi người đều “nhất trí” hết mà mình không “nhất trí” thì nó... lòi ra coi không giống ai. Thành ra “nhất trí” cũng có nghĩa là “phải làm như mọi người”. Tụi bây hiểu chưa ? Nào là “Làm việc rất là năng nổ”. Tao nghĩ chắc khỏi cần dịch. Tụi bây cứ nghe “nó... lốp bốp” là đoán ra cái nghĩa của nó rồi. Đại khái là làm việc giống như có cờ phất trống khua, có loa trên loa dưới ồn ào, còn lè phè suốt buổi hút thuốc uống trà là chuyện khác... vân vân và vân vân... Kể không hết !


Sau bao năm dài sống trong môi trường như kể trên, “cái thèm” rất lớn của tao là được sống thật, nói thật. Cho nên, viết cho tụi bây giống như tao được... giải phóng. Vậy những gì tao kể ra đây, tụi bây khỏi phải xin keo !

            

Bây giờ, tao đi làm bằng xe đạp. Vẫn làm ở sở cũ. (Còn được làm việc ở sở cũ là may đó nghen. Nhiều người bị đổi đi nơi khác xa hơn và thường thì ở một nghành nghề không dính dấp gì với phần chuyên môn của mình hết. Cách mạng mà !). Cái xe hơi con cóc , tao đã cho nó lên nằm trên bốn gộc cây để bán lần bán hồi bốn bánh xe, cái bình điện, cái đề-ma-rơ... Hầu như tháng nào tao cũng phải bán một món gì trong nhà, bởi vì lương của tao cộng với những gì vợ tao và hai con gái lớn kiếm được hằng tháng... không đủ sống. Tình trạng đó bắt đầu từ sau hai “trận” Nhà Nước đổi tiền.

            

Đạp xe riết rồi cũng quen. Khoảng cách trên mười cây số từ nhà đến sở, tao coi như “pha”. Chỉ bực mình là xe đạp của tao hay sút sên khi nó “nhảy” ổ gà. Mà đường sá bây giờ, ổ gà ở đâu nó... lòi ra nhiều quá. (Người ta nói Mỹ rút đi, để lại toàn là đồ giả không – tao nghe sao chép vậy !). Cho nên, ở nhiều đoạn đường, tao lái xe tránh ổ gà giống như người say rượu ! Vậy mà có hôm vẫn “nhảy” ổ gà cho nên hai tay tao thường lấm lem dầu, đất, mà quần áo thì ướt đẵm mồ hôi.

            

Bây giờ, tao làm việc “thông tầm”, nghĩa là làm suốt tới chiều rồi về sớm không có về nhà ăn cơm nghỉ trưa như hồi trước. Vì vậy, mỗi sáng tao mang theo một lon ghi-gô cơm với vài miếng cá mặn để ăn tại bàn viết buổi trưa. Chiều về sớm, tao có bổn phận nấu cơm làm đồ ăn, bởi vì giờ đó vợ con tao còn làm việc ở tổ may thêu cách nhà cũng khá xa.

            

Mỗi sáng đi làm, lúc nào tao cũng đem theo cái giỏ đi chợ treo tòn ten ở ghi-đong, giống như đi chợ chớ không giống đi làm ! Bởi vì trong sở thường hay... bất thần bán cho nhân viên (gọi là “phân phối” chớ không gọi là “bán”, nghe có vẻ... chia xẻ hơn là trao đổi) cá, rau cải... vv. Tuy không nhiều và không được lựa chọn vì phải... bắt thăm trúng lô nào lấy lô đó, nhưng rẻ hơn ngoài chợ thành ra cũng đỡ. Cho nên, đi làm việc mà ngày nào cũng nhóng nhóng hỏi thăm “coi bữa nay có phân phối gì không ?” và chiều về đến nhà, thằng con tao – thằng út đó, tụi bây nhớ không ? bây giờ nó lớn đại rồi – chạy ra mở cổng lúc nào cũng hỏi: “Bữa nay có mua được gì không ba ?”. Và hôm nào thấy trong giỏ có đồ gì để ăn là mắt nó sáng rỡ. Tội nghiệp, sống trong sự thiếu thốn triền miên, có đứa nhỏ nào, có người lớn nào mà không nghĩ đến miếng ăn ?

            

Bây giờ, tao hút thuốc lá vấn tay. Tao tự vấn lấy. Không phải tao muốn lập dị mà vì tao không đủ sức mua loại thuốc điếu kỹ nghệ thông thường. Mới đầu, tao vấn thuốc rê Gò Vấp. Nó nặng muốn... tét phổi ! Về sau, tao bắt chước thiên hạ mua thuốc lá Lạng Sơn đã xắt sẵn - nghe nói là giống thuốc Virginia, mấy ông ngoài Bắc bảo thế ! - đem trộn với thuốc Gò Vấp, hút thấy được. Vậy là mỗi khi muốn hút, tao cứ tà tà xé một miếng giấy quyến, tà tà rứt một miếng thuốc kéo cho dài dài ra khi để lên lòng giấy, rồi đặt hết tâm tư vào mấy ngón tay (của cả hai bàn tay đang chụm đầu lại nâng nhẹ giấy và thuốc !) để ém, lận, cuốn, xe... cho điếu thuốc được tròn đều trước khi đưa lên lưỡi liếm. Xem thật “ung dung nhàn hạ”. Giống như một nghi thức. Và tao có quyền tà tà vấn thuốc như vậy bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào: trong khi làm việc, trong các buổi hội họp học tập, và cả ngay trước mặt ông xếp của tao nữa (Bây giờ gọi là “thủ trưởng”, nôm na là “cái đầu đứng đầu”. Còn cái đầu có cái óc hay không lại là chuyện khác). Cho nên, hút thuốc vấn – đối với tao – giống như là một cách thoát tục, cái “tục” quá... tục mà tao đang sống bây giờ. Tuy nhiên, sao tao vẫn nghe thèm điếu thuốc ba số năm là loại thuốc mà mấy chục năm tao đã hút ! Làm như mùi vị của nó còn nằm ở đâu trong máu trong xương. Nhiều đêm trở giấc, tao nghe thèm ray rứt, thèm chảy nước mắt !

            

Chiều hôm qua, trên đường về nhà, đạp xe tới chợ Tân Định thì trời bỗng đổ mưa. Tao tấp vô đụt mưa dưới mái hiên tiệm nước nằm ở góc đường dọc hông chợ (tao quên tên) và đường Hai Bà Trưng. Lúc đó, cỡ gần năm giờ (đồng hồ tay, tao đã bán từ lâu, nên từ lâu, tao chỉ... đoán giờ thôi !). Trong tiệm thấy lai rai có người ăn uống.

            

Tao đã đứng sát vào vách vậy mà gió cũng tạt mưa vào ướt hết phía dưới chân. Một lát, tao nghe lạnh chân. Rồi tao nghe đói. Cái đói đến một cách đột ngột, giống như nó chui từ dưới chân chui lên. Hồi nãy đạp xe trên đường, tao có thấy đói đâu, mạêc dù  buổi trưa tao chỉ ăn có một lon ghi-gô cơm với ít mắm ruốc – dĩ nhiên là tao có uống thật nhiều trà, thứ này, loại thường thôi, trong sở ( Bây giờ gọi là “cơ quan”) có chị nhân viên tối ngày cứ châm đầy bình cho mình uống “líp” – Vậy mà bây giờ tao lại thấy đói. Có lẽ tại vì lỗ mũi tao nghe mùi hủ tiếu, mùi mì. Ờ... tụi bây không biết chớ từ lâu rồi – tao không nhớ là bao nhiêu lâu, nhưng chắc là lâu lắm – tao chưa được ăn mì. Bây giờ đứng đây phía đường hông chợ Tân Định, phía trên gió, vậy mà vẫn “đánh hơi” rõ mồn một mùi nước lèo của xe mì nằm bên đường Hai Bà Trưng, phía dưới gió, rõ như hơi của nước lèo đang bốc lên ngay trước mũi ! Tao nuốt nước miếng.

            

Thèm quá ! Tao thèm ăn ngay một tô mì ! Thọc tay vào túi quần, tao đụng hai tờ giấy bạc. Móc ra xem thì ra là hai đồng. Tao chỉ có ngần đó thôi ! Nhưng hai đồng, đủ để ăn một tô mì rồi ! Thì ăn... đại một tô cho nó đã ! Tao dợm bước vào tiệm nước bỗng nhớ lại vợ tao hồi sáng khi trao cho tao hai đồng đó, có dặn: “Chiều, anh ghé chợ Cây Quéo mua 6 cái hột vịt và nửa giỏ rau. Về, anh bắc nồi cơm bỏ vô luộc trước. Chừng mẹ con em về, em làm nước mắm rồi dầm cho nhà ăn.” Hình ảnh cả nhà tao 7 đứa quây quần bên “nửa giỏ rau và 6 cái hột vịt” và hình ảnh tao một mình ngồi ăn tô mì... làm tao khựng lại. Tô mì mà tao muốn ăn, thèm ăn, là cả một bữa ăn của gia đình ! Tao không thể đổi được. Thà là tao nhịn thèm. Thà là tao chịu đói để về ăn chung với vợ con. Ăn thứ gì cũng được, ít nhiều gì cũng được, dở ngon gì cũng được. Miễn là ăn chung với tụi nó. Để thấy rằng cuộc đời tao bây giờ chỉ còn lại có tụi nó là quí thôi ! Tao nghe thương vợ thương con vô cùng. Và tao cũng nghe thương thân tao vô cùng...

            

Tao đứng yên nhìn ra mưa bỗng nghe hai má của mình ướt lạnh. Đưa tay lên vuốt mặt mà nghĩ rằng mình vuốt nước mưa trên má...


(Trên đây là lá thơ viết lỡ dở, của ai viết cho ai, tôi không biết. Thơ viết trên giấy tập học trò, Chữ nhỏ li-ti, nhưng đẹp và rõ nét. Tình cờ, tôi nhìn thấy “nó” trong xấp giấy gói hàng cùa bà bán xôi đầu ngõ nên tôi xin...)

 

Trả Lại Tôi Tuổi Trẻ , nhạc Phạm Duy





Nguyễn Đức Quang hát Hy Vọng Đã Vươn Lên





Ranh giới ngoài thềm lục địa: Vấn đề cần giải quyết giữa Việt Nam và Philippines





Nỗi lo kinh tế Mỹ suy thoái khiến thị trường chứng khoán biến động mạnh





Trung Quốc gặp bế tắc trong « Tầm nhìn mới phát triển kinh tế »





Kamala Harris - Donald Trump và những khác biệt trong chính sách châu Á





Vì sao Hungary nới lỏng quy định nhập cảnh cho công dân Nga ?





Tuần lễ miễn thuế mùa tựu trường ở khu vực thủ đô nước Mỹ





Nghề làm khô cá ở Sóc Trăng





Quốc hội Bangladesh giải tán sau khi Thủ tướng bị lật đổ bỏ trốn





Triển lãm vinh danh Quân Lực VNCH ở Little Saigon





Robot tự động được AI hỗ trợ theo dõi tiến độ xây dựng





Xung đột quyền lực sẽ xảy ra, liệu TBT Tô Lâm sẽ "chao đảo"?





Người Việt tị nạn ở Thái Lan nói gì về lời kêu gọi về nước?





Có lãng phí, tham nhũng khi đập đi, xây mới tượng đài Dũng sĩ Điện Ngọc?





Ca Sĩ 'Ngũ Long Công Chúa' Kể về Cuộc Hành Trình Đến Mỹ và Những Áp Lực Của Thế Hệ 1.5





Thứ Ba, 6 tháng 8, 2024

Lý tưởng Ngô Đình Diệm và tư tưởng Hồ Chí Minh: Khác biệt ra sao?





Thế Sơn hát Đời Tôi Chỉ Một Người





Tuấn Ngọc hát Màu Kỷ Niệm, nhạc Phạm Đình Chương phổ thơ Nguyên Sa





Ranh giới ngoài thềm lục địa: Vấn đề cần giải quyết giữa Việt Nam và Philippines





Nỗi lo kinh tế Mỹ suy thoái khiến thị trường chứng khoán biến động mạnh





Trung Quốc gặp bế tắc trong « Tầm nhìn mới phát triển kinh tế »





Thái Lan đua trâu nước, mở màn mùa cày cấy





Thủ tướng Bangladesh từ chức, tháo chạy; dân chúng ăn mừng





Xung đột quyền lực sẽ xảy ra, liệu TBT Tô Lâm sẽ "chao đảo"?





Di tích Chùa Cầu Hội An gây tranh cãi sau trùng tu