khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Chuyện thời sự ở vỉa hè Saigon - Tác giả Nguyễn Di Ngữ





Sài Gòn có một điểm đặc biệt, nó có từ rất lâu rồi, qua biết bao giai đoạn lịch sử ba chìm bảy nổi, nó vẫn tồn tại và là cái thứ không thể thiếu của Sàigòn muôn ngàn màu sắc: sáng sớm với cà phê vỉa hè.
Nơi để nhìn trời mây, để nghe thành phố trở mình thức dậy, để uống cái ngọt ngào của tinh sương và là cơ hội nghe tất cả âm thanh của thành phố sau giấc ngủ.

Tiếng xích lô ba bánh ầm ầm khi nổ máy của xa xưa không còn, thay vào đó là xích lô đạp, rồi thời gian qua đi, cái phương tiện chậm chạp đó bị đô thị hoá, bị vận tốc hoá. Bây giờ chỉ còn lực lượng xe ôm, đội ngũ này làm khởi sắc cho một ngày, tại các ngả ba, ngả tư của Sài Gòn.

Quang gánh kẽo kẹt cũng đã đổi thay bằng xe đẩy, cái quán cóc bên đường cũng chạy theo thời cuộc, thay cái bếp dầu lửa cháy bằng đèn khò hay bếp than, giờ là cái bếp gas mini kiểu du lịch, cà phê cũng theo đó mà khác đi, bây giờ đa số là bắp rang được pha trộn vào một ít hương liệu, có người tiếc thời đã qua, cà phê thơm lừng pha bằng vợt, hay trên những cái phin inox của Pháp. Mà thôi có còn hơn không.

Nhưng cái sắc thái cà phê vỉa hè dù có ít nhiều đổi thay đó vẫn tồn tại, vẫn giữ một nét riêng mà không thể mất đi. Những câu chuyện thời sự nóng hổi bên ly cà phê của những người thức sớm trên đất Sài Gòn cũng còn đó.

Khi máy bay đưa ông Obama qua Nhật, để lại trời quang mây tạnh cho Sài Gòn . Trận mưa suốt đêm hôm trước làm úng nước Hà Nội không can dự gì đến thời tiết của Sài Gòn. Quán cà phê vỉa hè vẫn rôm rã chuyện như thói thường nó vẫn thế.

- Sao? Hôm nay ông có khách chở ra phi trường không?

- Xa quá họ đi bằng taxi cho tiện, cùng thì tui chỉ tới cổng Phi Long hay ở góc Tổng Tham Mưu thôi.
Tôi ngồi bàn đối diện nghe hai ông tài xế xe ôm nói với nhau bằng “biệt ngữ” (tôi định danh như vậy khi nghe hoặc gọi những cái tên của trước 1975)

Kéo cái ghế xích lại gần một chút, tôi lắng nghe hai người Sài Gòn cũ qua lớp áo phu xe bàn chuyện thời sự.

-Chà, lần này tông tông Mỹ qua Việt Nam coi bộ sẽ có lắm trò xem đây.

Người phu xe già khoảng hơn 60, mặc cái áo rộng thùng thình màu rằn ri của lính Mỹ, ngồi gõ gõ điếu thuốc trên cái hộp quẹt Zippo cũ mèm trầy xước, chầm chậm đốt điếu thuốc con mèo, rồi đóng nắp cái bật lửa nghe tách một tiếng, âm thanh đặc biệt của cái zippo vang trong vỉa hè buổi sáng sớm.

- Chú mày nghĩ ông Obama qua đây khơi khơi tuyên bố cái gỡ bỏ cấm vận thôi hay sao. Tui nói cho chú biết. Trước cái ngày ổng tới là hàng tá chuyện, từ đấu tranh ở quốc hội, phản ứng của các dân biểu, nghị sĩ. Nội cái việc tới Việt Nam, tiêu tốn cả trăm triệu đô, hàng mấy trăm chuyên viên của nhà trắng đã qua đây. Ngoài cái chuyện bảo vệ tông tông, còn đối phó chính quyền rồi vịn vào việc an nguy của tông tông chơi kèo trên với nhà nước Hà Nội nữa đó nghen.

- Sao? Chơi kèo trên là sao?

- Trời, chú mà nghe mấy tay cớm nói chuyện này mới vỡ mặt. Dàn cận vệ tông tông Hoa Kỳ đề nghị thẳng thừng chuyện ông Obama đến đây do họ bao thầu hết, đặc biệt là vấn đề an ninh, không cơ quan nào của VN tham dự mà chỉ đứng ngoài, khi cần thì họ mới yêu cầu giúp. Chú thấy hôn, chơi với Mỹ, đừng nói chủ quyền. Ngay cái chuyện nơi tông tông ở, cách đó, gần đó là miễn có ai qua lại, miễn có công an chìm nỗi như lúc xuống đường biểu tình cá chết, Formosa, mô sung gì hết. tất cả đi chỗ khác chơi. Nếu có thì chịu phiền đứng cách xa trăm thước. Chú thấy hôn, lúc Obama đi chỗ này chỗ nọ có thằng cớm Việt Nam nào lại gần không? Mỹ nó đâu có tin, nhất là tin cs. Ngay cái chuyện lái mô tô dẫn đường cũng phải theo lệnh của Mỹ, nào là không được chạy ngang hay gần xe tông tông, chạy theo đội hình mà an ninh Mỹ chỉ định…

- Sao ông biết?

- Thì hôm trước tui chở một thằng làm ở tổng cục an ninh gì đó, nó ở xóm tui, nó nói tui mới biết.
À ra thế. Tôi giả bộ xin mồi điếu thuốc, rề rề kéo cái ghế ngồi chung bàn, tiện tay lấy ly cà phê uống dang dở tham gia chuyện thời sự luôn.

Đúng là dân Sài Gòn, hai tay tài xế xe ôm nhìn tôi một cái, tay trẻ hơn phán một câu.

- Ngó là biết dân trước 75, cha nội trước đứt phim làm gì vậy?

Tôi tỉnh bơ:

- Lính đệ nhị Cộng Hoà mà ông anh, tui ở sư đoàn 18.

- Trung đoàn mấy?

Trời! tôi tưởng mình nói cái gốc lính ra dù có hơi xạo một chút, không ngờ hai tay này truy cứu tới bến.

- Ờ trung đoàn 48, tui uýnh ở An Lộc 1972.

Mô phật, cha Google cứu bồ tôi phen này, nếu không nhờ cái Internet tui chắc khó qua ải này.

- Ờ ..Ờ. Đúng rồi 48 đụng nhau ở chân đồi Gió phải hôn.

- Dạ, ở Xóm Ga.

-Quai chảo hả?

-Dạ không, tôi hạ sĩ truyền tin tiểu đoàn 1.

Coi như phần sơ yếu lý lịch tôi trúng tuyển trót lọt.

- Ừ, tui nói tới đâu rồi... Obama ở Hà Nội thì khác à nghen.

- Sao khác?

- Mấy tờ báo Việt Nam lá cải bỏ mẹ, dịch bài đọc của Obama trước chủ tịch Quang, bỏ hết những câu quan trọng mà tông tông Mỹ nhấn mạnh, nào là chuyện nhân quyền, chuyện bỏ cấm vận vũ khí sát thương lệ thuộc một số điều kiện, còn nuốt mẹ nó đoạn ông Ô nói là chuyện mua bán còn tuỳ vào những khắc khe trong việc thể hiện nhân quyền, tôn trọng hiệp ước quốc tế... Túm lại, chuyện mua bán còn có điều kiện chứ bộ tưởng bở sao. Chú thấy không, báo toàn láo. Tưởng dân ngu.

Tôi chen vào:

- Nghe nói ông Obama có mời một số người XHDS gì đó mà không gặp phải không ông anh?

- Nói cho chú mày nghe luôn. Nhà nước này làm gì có chuyện cho ông ta gặp dễ như vậy. Công an bắt mẹ nó mấy người quan trọng như ông Nguyễn Đông A, cô Đoan trang, luật sư gì đó… trước giờ ông ấy gặp rồi.

Trời đất, tôi hơn 60, tuy bộ mặt trẻ hơn một chút mà cha nội này coi tôi như hạng đàn em, tép riu thiệt là... Kệ tôi cũng ù ù, cạt cạt để nghe cho hết chuyện.

- Sao kỳ vậy, làm vậy sao nói với ông Obama?

- Chú còn lạ gì tụi nhà nước cs này, bắt lầm hơn tha lầm, tụi nó phải tiên hạ thủ vi cường. Còn nói hả? Dễ ợt tụi nó bảo là mấy người này theo Việt Tân kích động làm rối ren xã hội, phải bắt nhốt, kể cả cô Nancy gì đó, dù là công dân Mỹ nhưng vi phạm trên lãnh thổ này cũng bị xử theo luật, nó nói vậy thì làm gì nhau? Hổng lẽ tụi nó để những người này nói lung tung cái chuyện dân chủ, chuyện biển chết, chuyện đàn áp biểu tình trước mặt tông tông Mỹ sao?

Chú thấy hôn, ông Obama đã nhỏ nhẹ nhắc khéo nhà nước này, là ông ấy thừa biết một số khách ông ta mời sẽ không đến được bởi nhiều lý do, hổng lẽ ông ta bảo thẳng thừng “Tụi mày chơi tao vố này, tao sẽ tính sổ sau, nhốt người tao mời còn giả nai”.

- Ờ hén.

- Lại còn cái vụ vô Sài Gòn. Chú thấy hôn, cả triệu dân đứng từ cổng Phi Long xuống ngả tư Công Lý, Phan Thanh Giản quẹo tới chùa Phước Hải, dân mà đứng vai sát vai kiểu đó là bao nhiêu? Vậy mà báo Tuổi Trẻ nói có hơn chục ngàn người, tào lao. Tui là dân xe ôm nè, liếc qua là tui biết có hàng triệu người, cái đó là nói trên mặt đường nghen, còn trên lầu 1 lầu 2… các cái nữa.

- Mà kỳ nghen, sao ông ta lại vô cái chùa nhỏ xíu này hổng biết, có quá trời chùa lớn mà hổng vô, chùa Đại Giác nè, Vĩnh Nghiêm nè, còn chùa Xá Lợi nổi tiếng nữa chứ?

Anh tài xế xe ôm trẻ chen một câu.

- Chú này, chú khờ thiệt, ở Hà Nội Obama không vô chùa, mà xuống Tân Sơn Nhất đi cái rẹt vô Phước Hải. Cái ông tông tông này ghê gớm thiệt. Mà hổng phải, ổng quá trời chuyện trên thế giới nên hơi đâu mà học cái văn hoá nước mình. Có chăng là dàn cố vấn của ổng. Mấy tay này thiệt giỏi nghe. Tui lớn tuổi hơn hai chú, ngày xưa tui học Triết Đông ở Văn Khoa, tui đọc khá nhiều sử liệu. Trong vụ này tui còn phải tra trên net, hoá ra cái chùa này ngày xưa nó là điểm bí mật của một hội kín “Phản Thanh Phục Minh”. Tới đây hai chú hiểu không?

- Ừ thì chỉ là cái chùa thôi phản, phục mẹ gì, có dính tới chuyện ông Obama vô Sài Gòn đâu?

- Bởi vậy, dân mình kém hơn họ, những câu nói khéo những thái độ khôn ngoan của Mỹ không chịu hiểu mà phải đợi người ta hét vô lỗ tai mới biết, thiệt chán chết mẹ.

- À tại tụi tui nhỏ hơn anh, nên đâu biết cái thâm thuý này.

- Chú nhớ cái bài đọc tại Hà Nội của ông Obama không?
Ổng nhắc khéo rằng sự nắm tay của Việt Mỹ ngày hôm nay, là nhờ vào biết bao người đã nằm xuống trong chiến tranh 20 năm, có mấy chục ngàn lính Mỹ đã bỏ mạng trong cuộc chiến và hơn 3 triệu người Việt Nam chết trên chiến trường. Ý là ông ta chỉ nói sơ qua hàng triệu trong cộng đồng người Việt ở Mỹ, ổng né đi mấy chữ thuyền nhân chạy trốn cs đó nghen.

- Nói tới cái chùa Phước Hải. Gốc của nó là chùa Ngọc Hoàng. Nó là một cái chùa ở Sài Gòn thuộc phía nam vĩ tuyến 17, của Việt Nam Cộng Hoà . Vậy cái thông điệp “Phản Thanh Phục Minh” mà tông tông Obama đã ngụ ý là gì? Phải chi ổng tới đó vào ngày hôm sau, trong 2 ngày ở Sài Gòn thì tui hổng nói, đang này vừa vô Sài gòn là a thần phù tới chùa Ngọc Hoàng như một thông báo nhắc nhở người Sài Gòn lấy ý chí bất khuất “Phản Thanh Phục Minh” mà hành động. Vậy Phản và Phục là gì?

Hè Hè.. mà người Sài Gòn có hành động hay không là chuyện khác nghen, tui già rồi thấy thì nói chơi với mấy chú, chứ ra trận tui còn sức đâu mà uýnh, xuống đường thì tui chống gậy đi sao kịp tụi trẻ phải hôn?

Ờ mà còn truy ra cái chùa này do người Minh Hương nữa chứ. Tui thì dại nên chỉ lấy cái căn cơ qua cái gốc của cái chùa mà nói thôi, còn nó là quái gì thì biết để làm chi cho mệt.

- Ông anh à tui hiểu rồi, nhưng mà..

- Nhưng nhị gì nữa, ở Hà Nội nhà nước đã không cho Obama tiếp xúc mấy người có tiếng trong phong trào dân chủ. Vô Sài gòn khi gặp đám trẻ ở số 8 Nguyễn Bỉnh Khiêm, tại trung tâm GEM ga gì đó thì hỏi toàn chuyện trời ơi, nhà nước phát thẻ vào cửa là đã chọn lọc rồi. Coi như một buổi trình diễn văn nghệ, nhạc Rap cho vui thôi. Nhưng nó cũng chứng tỏ cái tài của tông tông Mỹ, năng động, một MC cứng cựa trước đám đông.

Phải chi mà trong cái buổi nói với tuổi trẻ này, lọt một hai câu hỏi về hiện tình cái nước Việt bi đát, lối xúc phạm nhân quyền trắng trợn của cái đảng tào lao này hay nhờ ông tông tông Mỹ kêu gọi thế giới điều tra cái lũ Formosa đã giết biển Việt Nam hoặc nhờ ông hét một tiếng trong hội nghị G7, G bung gì đó, về mấy cái đập chận mẹ hạ lưu sông Cửu Long thì tốt biết bao nhiêu. Tui nói thiệt, nghe mấy câu hỏi vớ vẩn của đám trẻ đã bị “định hướng xhcn” mà phát giận, làm giàu mẹ gì trên cái nước Việt sắp tiêu tùng, cười cợt gì trên thống khổ của hàng triệu triệu dân miền Trung. Rồi đây dân VN cạp đất mà ăn. Những thứ cần thì không nói, toàn cái đám óc bùn, thấy phát ghét.

Tôi chen ngang hạ hoả ông này:

-Bớt giận đi anh hai, tụi nhỏ mà.

Ông đốt thêm điếu thuốc cất kỹ cái Zippo vô túi quần tà tà thêm:

-Quan trọng ở chỗ là ông Obama biết hết những gì đã xãy ra ở Hà Nội và Sài Gòn. Bộ mấy chú tưởng mấy cuộc xuống đường, biển chết, cá chết, bị đàn áp dã man, máu tuôn xối xả trên đường tông tông Mỹ không biết hả? Thằng nào ở bộ chính trị có bao nhiêu nhà, bao nhiêu tiền gởi ở đâu còn biết, huống hồ cái chuyện ì đùng như vậy. Báo chí Mỹ lấy hết hình ảnh, cộng thêm cái mạng xã hội phây bút, phây biết gì nữa thì có chi dấu được. Nhưng họ vẫn chỉ lên tiếng qua những tổ chức quốc tế chứ làm gì được tụi này, hổng lẽ bạch văn thì nghi thức ngoại giao ra cái thể thống gì. Tui nói thiệt tất cả những gì tông tông Mỹ đã làm tại Hà Nội và Sài gòn đều có dụng ý. Cái quan trọng là chúng ta có biết và nắm lấy nó hay không. Hi Hi, tui già rồi chuyện đó bàn chơi thôi, còn việc phải làm là tụi nhỏ chứ tui sức đâu mà làm nữa.

Còn nữa nghe, bộ hai chú nghĩ cả ngần đó dân Sài Gòn đón ông tông tông Mỹ đều chung một suy nghĩ sao? Có người ái mộ ông ta một cách đơn giản, nhiều người chỉ khoái ngó 2 cái xe “quái thú” của tông tông Mỹ, có người đón ông ta, ghi lại hình ảnh để chứng tỏ ta đây có tham gia cuộc xuống đường đón người lãnh đạo của khối Tự Do, mà lỡ dại có dính hình mình với ông Obama thì đó là niềm hãnh diện trăm năm, mang khoe khắp cùng trời đất, hãy nghe mợ hoa hậu gì đó được bắt tay tông tông một cái sướng điên lên còn hơn được ẫm lên giường, rêu rao nào tay tông tông ấm, hấp dẫn...

Được mấy ngoe, có cái nhìn như thằng già này. Tui ở nhà chẳng đưa đón ai cả. Tui thừa biết ông ta có làm gì được mà dân mình lại đặt hết niềm tin vào ông ấy, cái đất nước khốn nạn của mình phải do chính mình đập đổ rồi xây dựng lại. Nhớ nhé, đó là ngụ ý trong thông điệp mà tông tông Obama đã phát biểu ngay trong bài diễn văn của ông ta, chứ hổng phải là tui suy diễn đâu nghen.

Mình đã mất miền Nam, một phần do người Mỹ đã cắt viện trợ cho cái pháo đài tự do ở Đông nam Á. Chính nhiều tướng, tá Mỹ đã cúi đầu xin lỗi các chiến binh Việt Nam, là người Mỹ đã không làm tròn trách nhiệm của mình trên tiền đồn này.

Mất miền Nam, không là lỗi của ai hết, mà là lỗi của chúng ta, chúng ta quá tin vào đồng minh, mà cũng phải thôi, mình có gì để chiến đấu? Không tin cũng phải tin. Viên đạn cũng do viện trợ, trái tim yêu nước đâu giải quyết được vấn đề. Đừng trách Mỹ đã bỏ qua và dấu nhẹm cái vụ Hà Nội đầu hàng vô điều kiện sau trận mưa bom trên đất Bắc.

Tất cả quốc gia trên trái đất này, đều lấy quyền lợi của chính quốc gia đó làm căn bản, À cái này thì trừ đảng cs Việt Nam nghen, cái đảng này chỉ biết bợ đít thằng đàn anh Trung cộng thôi. Mất đảng là mất tất cả. He. He cái này phải thêm một câu, còn đảng cũng mất mẹ luôn Việt Nam.

Chuyện tồn vong của dân tộc, nói thì ai cũng rộng mồm, to miệng là trách nhiệm chung, nhưng mấy chú coi được bao nhiêu còng lưng ra gánh.

Tui nói thiệt nghen, chỉ cần phân nửa đám người đi đưa đón tông tông Mỹ, đem mồ hôi, đem cái vẫy tay reo hò đó theo tụi nhỏ xuống đường là văng mất cái đảng bù nhìn này.








Tui nói mà hai chú nhăn răng ra cười.. thiệt là… Nghĩ cũng phải, chiến đấu mà không có tiếp tế, không có bộ chỉ huy hành quân thì đánh làm sao đây trời. Mà hổng lẽ không đánh, thì tới bao giờ mới hết giặc. Quái ác là thứ giặc đồng chủng, thứ mang máu nô lệ giặc Tàu, gian ác, bạo tàn nữa mới chết chứ. Thiệt tội cho tụi nhỏ bây giờ.

 ....

- Mà tui có nói, mấy chú vắt tay lên trán mãi cũng không hiểu đâu, phải đọc cho kỹ, hiểu cho hết cái hoàn cảnh khốn nạn của hơn 40 năm trước. Ừ... cái vụ này cũng tội cho đám trẻ, tụi nó đâu có cơ hội nếm trải, chỉ qua sách báo nhồi sọ, khi bừng tỉnh thì chạy đi tìm, lượm một ít trên thế giới net. Bên này xô, bên kia kéo, cái mặt trận tư tưởng thứ hai này làm tụi nhỏ đứng không vững. Trách tụi nó sao được?.

- Ông anh à.

- Chú cho tui nói hết, lỡ nói thì nói luôn. Chú thấy hôn. Cái quần lót đỏ khó mà thấy, thường thì bên ngoài chúng được che bởi màu xanh. Ý là tui nói về cái tư tưởng chủ nghĩa. Có bao người chống cộng, nhưng cái bóng ma của thằng cha Hồ Chí Minh còn lởn vởn trong đầu? Phải công nhận cái sùng bái mê muội này khó tẩy thiệt... Mà nói, có dẫn chứng thằng quỷ ở Ba Đình này là Tàu, giả danh, trá hình, tụi nó cũng khó tin, đem ba cái chủ nghĩa thờ ma cộng sản ra cãi mới chết chứ...
Một chiếc xe tải của trật tự đô thị đổ xịt bên lề, chiếc xe nhằm dọn sạch lòng lề đường, hốt đám bán hàng rong, chiếc xe làm câu chuyện thời sự sáng sớm của chúng tôi bị cắt ngang.

Mạnh ai nấy trả tiền và mỗi người mỗi ngả rời khỏi quán vỉa hè. Nắng sáng đã lên, thành phố đã bước qua một ngày khác, âm hưởng của ông Obama vẫn còn và chắc sẽ còn dài dài trong những quán cà phê như thế này, bởi đó là, sinh hoạt đặc biệt của Sài Gòn, là nét đặc trưng của người Sài Gòn cũ.

Trên đường về, nhớ mấy câu bàn cho vui của tay tài xế xe ôm già, tôi ngậm ngùi.

Cái tuổi già hoá ra cũng còn dăm người chứng tỏ có ích, còn khá hơn vài tay trí thức gạo cội, múa bút trên báo, xuống đường trong phòng ngủ, la hét, cổ võ trong nhà vệ sinh. Nhìn tuổi trẻ đơn độc xuống đường rồi phán một câu “đó là những con thiêu thân bay vào lửa đỏ”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét