Chú Thích: Phiên Tòa(PT), Chế Độ(CĐ) |
Nhiều người nói rằng bố tôi và các bác trông rất hiên ngang và oai hùng. Tôi đồng ý, nhưng nếu các bạn nhìn kỹ hơn các bạn sẽ thấy:
– Bố tôi, mục sư Nguyễn Trung Tôn, bộ dạng hết sức thô kệch bởi vì đơn giản ông xuất thân là một người nông dân. Đằng sau ông là cả một gia đình nghèo khó gồm một mẹ già mù loà, một người vợ ốm đau tần tảo và hai người con thơ thiếu vắng sự che chở dậy dỗ của cha.
Ông phải đứng với tư thế nghiêng nghiêng lý do vì hai chân ông đã bị đánh cho đứt dây chằng trong một lần đi làm thiện nguyện trong miền Trung 5 tháng trước khi bị bắt. Mắt ông phải đeo kính lệch kéo dài theo sống mũi bởi vì đôi mắt ông đã trải qua nhiều trận đòn đầy máu và nước mắt vì những công việc ông làm cho nhân quyền Việt Nam. Đó là chưa kể những năm tháng tù tội đã làm làn gia ông úa tàn với nấm rổ khắp nơi vì điều kiện thiếu ánh sáng và nước sạch trong tù.
– Bác tôi, Luật sư Nguyễn Văn Đài, tóc đã bạc vì những suy nghĩ đăm chiêu về kế hoạch phát triển dân chủ cho Việt Nam. Ấy mà! Cũng có thể là vì nỗi buồn chất chứa của một người con phải đổi chữ Hiếu lấy chữ Trung. Bác Đài đã chọn chữ Trung với nước để phải ngồi tù khi chữ Hiếu chưa vẹn… bố ruột bác đã từ trần khi bác đang bị giam giữ bất hợp pháp trong tù mà không được nhìn thấy mặt con một lần. Còn về phần bác Đài cũng không thể về dự đám tang của cha được.
Tôi không thể bắt mọi người đọc mãi những câu chuyện buồn này nên tạm dừng lại ở đây. Tất cả những gì tôi muốn nói với mọi người rằng, mỗi gương mặt trong phiên toà đó đều có một câu chuyện. Sau cái thần thái cứng rắn đó là những nỗi đau không nguôi ngoai của những người con yêu nước, vì hai chữ Việt Nam mà phải đối mắt với việc bị lao tù mòn mỏi.
Xin đừng quên bố tôi, xin đừng quên bác Đài, xin đừng quên 6 nhà hoạt động bị xét xử ngày hôm nay, và cũng xin đừng quên hàng trăm người khác đang chiến đấu với gông xiềng chế độ cho quyền lợi của dân tộc quốc gia.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét