khktmd 2015






Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện. Đại học chi đạo, tại Minh Minh Đức, tại Tân Dân, tại chỉ ư Chí Thiện. 大學之道,在明明德,在親民,在止於至善。












Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2023

Giạt - Tác giả Thận Nhiên

 

Mấy hôm nay tôi đổi lịch trình. Ra biển bơi vào buổi chiều thay vì buổi sáng sớm. Bãi Dứa khá vắng. Có khi không còn ai. Chỉ một mình. Tôi nán lại cho tới khi mặt trời bắt đầu lặn trên mặt biển. Khi những tia nắng cuối cùng làm loé lên thứ ánh sáng màu vàng kim loại chạm màu xanh ngọc của nước biển. Tôi thả ngửa. Bềnh bồng. Thỉnh thoảng có tiếng xe vọng lại từ trên đường là tiếng động duy nhất của con người. Một cảm thức dị thường làm tôi choáng ngợp. Không còn ai. Chỉ một mình thôi. Với biển. Và Thượng đế. Nếu có. Mọi thứ còn lại đều tầm thường, nhỏ bé. Không đáng kể. Kể cả sự hiện tồn của mình, cũng có thể tan biến trong khoảnh khắc này. Tôi là sinh thể nhỏ nhoi, vô danh, vô tăm tích, đồng đẳng với một con hào bám lên kè đá. Mình là cái đầu tiên và cũng là cái cuối cùng. Trên địa cầu. Trong vũ trụ. Là cái ý nghĩ loé lên trong đầu được làm thành lời. Chìm xuống. Trôi giạt. Không có chữ nào đẹp như chữ “giạt”. Bùi Giáng có một chữ “giạt” tuyệt đẹp. “Bờ giạt bèo hay bến lạnh trôi hoa / ngày ngóng mộng hay đêm ngờ máu chảy…”

Phía bờ, trên núi cao, là tượng Jesus. Chúa cũng chìm. Vào bóng tối. Chúa cũng nhỏ bé. Như con người. Như mình. Trôi giạt và biến mất. Vô tăm tích.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét